Có rất ít người của Vân Tiêu Giới biết cực cảnh, cho dù có biết cũng không ai từng thấy cực ảnh, nếu không, cảnh này rơi vào trong mầt cường giả thần vương như bọn họ, hoàn toàn chỉ là hành động điên cuồng, kẻ điên, ngu dốt, tự tin thái quá, là tự tìm cái chết!
Cùng đúng giây phút đó, quyền và chướng đập vào nhau!
“Ầm!”
Trong tích tắc, thiên địa ầm ầm, dường như cả thế giới như vỡ nứt, trên bầu trời, ngay cả khoảng không cũng xuất hiện một động đen chân không khống lồ, cuồng phong gào thét.
Khí tức bùng nố dao động, cuốn bốn phương tám hướng, cho dù là các luồng khí lưu, cuồng phong cũng bao phủ trong vòng bán kính trảm dặm, tất cả cây cối, dãy núi, tảng đá, sáng chói đến hóa thành tro bay, cát bụi cuốn quét khầp trời, thiên địa hồn loạn!
Trong học viện, mười mấy ngọn núi cao chọc trời sập đổ ngang sườn, cát đá, bụi mù bay khắp trời.
Các con sông dài hội tụ, đan nhau giống như bị đặt bom, hoa nước nổ tung, sông lớn đứt đoạn.
Trong hiện trường, hàng chục triệu võ giả, có hơn một nửa số người cùng bị thương, thậm chí có người bị thương nặng, miệng phun máu!
Mà đây chỉ là một quyền và một chường đụng vào nhau, tạo thành dao động khí tức thôi!
“Đảy đâu phải là cuộc chiến giữa tu sĩ, mà là các thần!”
“Điên rồi, điên rồi, đấy chính là bán thánh ư?”
Vô số võ giả giống như dã thú ma quý, không màng tất cả điên cuồng lui lại, bỏ trốn, tránh xa chiến trường.
Sau khi chạy đến phạm vi an toàn, các võ giả vội vàng dừng lại, đôi mắt hung phấn, kích thích, mong chờ nhìn về phía trung tâm lốc xoáy!
Tuy nơi đó hổn loạn cả một vùng, cũng không nhìn rõ được gì, nhưng mỗi một võ giả đều chăm chú quan sát, không muốn rời mắt nửa giây, bỏ lỡ cảnh tượng đặc sầc, đồng thời, bọn họ cũng muốn biết giữa Trần Bát Hoang và Tạ Phong Vân, rốt cuộc là ai thắng, ai thua!
Gần mươi giây sau,
Cuối cùng, ảnh hỗn loạn phía trước dần ổn định lại, cát bụi dần láng xuống, cuối cùng, một bóng hình xuất hiện trong mắt bọn họ, là Trần Bát Hoang!
Màu vàng trong cơ thể anh đã biến mất, trờ lại như ban đầu, sắc mặt cũng có chút tái nhợt, nhưng vẫn như giếng lặn không gợn sóng, vô cùng bình tĩnh, một chiếc áo bào đen nguyên vẹn, không bị tốn thương.
Tạ Phong Vân đâu?
Trong cánh hôn loạn, ánh mât của tất cả mọi người tìm kiếm bóng dáng của Tạ Phong Vân.
Một hai giây sau, bọn họ đã tìm được!
Bóng hình của Tạ Phong Vân ờ chổ cách ngàn
mét!
Cách ngàn mét, trong đống đá, cơ thế Tạ Phong Vân rơi vào trong đó, rơi xuống rất sâu, như bị chôn sống xuống đấy hố.