Đột nhiên.
Ánh mẳt của Lâu Tử Phong, như một con dao găm trên mặt Trần Đức: “Không nghe thấy lời của tôi sao?! Tại sao còn không gật đầu?! Là muốn đối đầu với tôi sao?!”
Mọi người xung quanh hắn đều khiếp sợ gật
đầu.
Chỉ có duy nhất người này, không phản ứng gì, thậm chí vừa rồi còn lấy rượu uống một ngụm?
Hơn nữa, khóe miệng còn có mang theo nụ cười nhàn nhạt?
Trần Đức giống như một con đom đóm trong đẻm, lúc mọi người vâng vâng dạ dạ, hoảng hốt sợ
hãi, anh lại điềm tĩnh, vẻ mặt dửng dưng, trông đặc biệt chướng mat
Trực tiếp liền bị Lâu Tử Phong để ý đến, đôi mắt nham hiểm như loài bọ cạp khóa chặt lấy, trong nháy mât, Công Tôn Hằng cực kỳ căng thẳng!
Đúng là sợ cái gì thì cái đó xảy ra!
Trần Bát Hoang ơi Trần Bát Hoang, cậu không thể khiêm nhường chút sao, sao cứ phải để Lâu Diêm Vương chú ý đến cậu?
Công Tôn Hằng sắp khóc đến nơi, nếu Lâu Tử Phong biết Trần Bát Hoang là chồng chưa cưới của Ầu Dã Tư Linh, nhất định sẽ giết chết cậu ta!
Ngược lại, Trần Đức vẫn thờ ơ, binh tĩnh, cười híp mẳt.
Anh đang định nói thì Ưng Thanh Vũ ở một bên đột nhiên nói: “Anh ta là bạn của tôi, Lâu Tử Phong, lẽ nào anh muốn ra tay với anh ta?”
“Hửm?”
Lâu Tử Phong thu lại ánh mắt, sau đó mỉm cười: “Em gái Thanh Vũ, bạn của em tất nhiên anh sẽ không động đến, lần này, sẽ tha cho hắn”.
“Nhưng có vài lời anh muốn nhầc nhở em, thân
phận của em cao quý, không phải đám giun dế nào cũng xứng làm bạn của em”.
“Tôi muốn làm bạn với ai thì làm bạn với người đó, tôi cam tâm tình nguyện”, Ưng Thanh Vũ nhãn mũi, rõ ràng, cô ta không muốn giao lưu quá nhiều với Lâu Tử Phong, tự nhiên kéo cánh tay của Trần Đức, lôi anh đi ra ngoài: “ớ đây bức bối quá, này, chúng ta đi ra ngoài”.
Trần Đức cầm bình rượu, mỉm cười đi theo ưng Thanh Vũ ra ngoài, anh biết ưng Thanh Vũ lo lắng anh sẽ xung đột với Lâu Tử Phong, bị tốn hại, vì vậy vội vàng kéo anh rời khỏi đây.
May mà anh cũng đi theo ưng Thanh Vũ ra cửa, một là, Tàng Kinh Các quá nhỏ không đủ để thi triển quyền cước, hai là hôm nay anh chỉ muốn đấu với Âu Dã Tư Linh, còn về Lâu Tử Phong, sau này xử lý hán cũng chưa muộn.
Hai người đi ngang qua Lâu Tử Phong.
Trong nháy mắt, sâc mặt Lâu Tử Phong không được tốt cho lắm, ưng Thanh Vũ vậy mà lại bảo vệ một tên nhãỉ, lại cỏ quan hệ tốt như vậy VỚI một tên
nhãi?
Hẳn có chút đố kị, lạnh lùng nói: “Anh kia, cho anh một lời khuyên, tránh xa Thanh Vũ một chút,
phải biết tự lượng sức mình, bằng không, sẽ chết rất thảm, hiểu chưa?”
Trần Đức phớt lờ hắn, thậm chí còn không nhìn đến hắn, đã đi ra đến cửa Tàng Kinh Các.
Lâu Tử Phong càng không thoải mái, càng không vui, tên nhãi này vậy mà lại coi thường hấn!
Nếu là bình thường, có thể vi ưng Thanh Vũ, hân vẳn có thế nhẫn nhịn, nhưng hôm nay, trước mặt nhiều người của Vô Song môn như vậy, mặt mũi của hân biết để vào đâu?
Ngay lập tức, hắn lách mình, dùng tốc độ cực nhanh, chặn trước mặt ưng Thanh Vũ và Trần Đức.