Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng, chính là tấm da của Bát Thần!

Trong thức hải, dòng khí hỗn độn sôi sục, còn tấm da người đó lặng lẽ nằm bên trong, âm thầm, tắm trong hỗn độn. Lại…

Lại chậm rãi hấp thụ nguyên khí, dường như đang nuôi dưỡng làn da, chậm rãi hấp thụ, nếu không quan sát tỉ mí, vốn không nhìn ra điều gì.

Trần Đức đứng ở cửa, vừa căng thẳng, vừa có chút kích động.

Tuy hiện giờ anh vẫn chưa biết tấm da người đó có tác dụng gì, nhưng trong lòng vẫn có vài suy nghĩ, nếu suy nghĩ được nghiệm chứng, thì tấm da người sẽ trở thành con át chủ bài siêu cấp của anh!

Đương nhiên, những suy nghĩ này còn phải từ từ nghiệm chứng.

“Lão Yêu Hoàng, ông lén ăn trộm nó hả?”, Trần Đức hơi nghi hoặc, sao tấm da đang nằm ờ đó lại chạy vào trong thức hải của anh.

“Đương nhiên không phải”, lão Yêu Hoàng nói: “Tên nhóc cậu đúng là may mắn muốn chết, không nhìn ra hả? Rất rõ ràng nó nhằm vào nguyên khí hỗn độn”.

“… Ý của ông là nó tự đến?”

“Đúng thế”.

Lão Yêu Hoàng chậm rãi nói: “Tuy chí là một tấm da, nhưng Bát Thần trước đảỵ quá mạnh, cho dù là một sợi tóc, một tế bào, cũng còn sót lại ý chí của hắn, huống hồ một tấm da người hoàn chính chứ, nhất định là nó cảm nhận được dòng khí hồn độn trong cơ thế cậu, cho nên mới tự đến, nguyên khí hồn độn có sức hút rất lớn đối với yêu tộc và một số thứ kỳ dị”.

‘Thì ra là vậy”.

Trần Đức lẩm bấm, Tiếu Y vẩn luôn ấn nấp trong lòng anh nhảy ra, y y a a, giống như chúc mừng Trần Đức.

Bên ngoài Thiên Tự Các, người đông nghìn nghịt.

Trần Đức cât đá, kinh động trời đất, thu hút phần lớn số người của thạch thành đến, rất nhiều người vây quanh bẽn ngoài, vỏ số cường giả ấn trong bóng tối, bọn họ muốn tiến vào Thiên Tự Các xem xét, nhưng không thế lại gần Thiên Tự Các.

Bất luận họ tiến gần đến thế nào, Thiên Tự Các vẫn cách bọn họ mười mấy mét như ảo ảnh, nhìn thấy mà không chạm vào được, cực kỳ kỳ dị.

Nhưng mặc dù vậy, những người này vẫn không bỏ đi, vẩn đứng đợi, đợi người bên trong xuất hiện, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ba người Trần Đức, Tào Nam Thiên, Hồn Châu vừa xuất hiện, lập tức, vô số đôi mắt đã dõi theo họ.

“Đi thôi!”

Tào Nam Thiên lập tức ném ra một cái đĩa tròn như cái máy, lập tức bao trùm ba người, ánh sáng trắng lấp lánh, biến mất tại chỗ.

Bọn họ xuất hiện lại thì đã ở trong Hằng Thiên Các.

“Anh Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi…” Trúc Mặc Uyên đã đợi ở chổ ba người xuất hiện từ lâu, nhìn thấy Trần Đức, khẽ khom người với anh: “Chuyện trước đây, Trúc Mặc Uyên muốn nói một tiếng xin lỗi với anh”.

Đương nhiên Trúc Mặc Uyên nói, đến chuyện cô ta lấy Trần Đức ra đế chặn đao.

Trần Đức dửng dưng nhìn cô ta một cái, cười và không nói gì.

cỏ gái Trúc Mặc Uyên này quá thần bí, thần bí đến mức Trần Đức không nhìn thấu được, bề ngoài cô ta tỏ vẻ yếu đuối, nhưng thực tế, có thế không phải vậy.

“Các chủ, anh Trần, tiền bối Hồn, mời đi bên này, được biết ba người quay về, Mặc Uyên đã chuấn bị rượu thịt cho mọi người”.

Trúc Mặc Uyên đi trước dẳn đường, đưa ba người đến một sân viện vỏ cùng rộng rãi, có sông có núi, như đến thế ngoại đào viên, chính giữa sân viện này có một đình nghỉ chân treo lơ lửng trên không trung, có mấy cô gái như tiên nữ tắm tiên đang đánh đàn ca múa.

Tào Nam Thiên mời hai người Trần Đức, Hồn Châu vào trong đình nghi, rót rượu cho hai người: “Trần huynh đệ, Hồn huynh, lần này ba chúng ta cũng coi như thoát khỏi cái chết, uống chén rượu ấm xua tan nỗi sợ đi”.

“Được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK