“Chúng ta đã thăm dò rất nhiều lần, lần nào cũng thấy thọ nguyên của ông ta đã khô cạn, sao lại sống dậy được?”
“Sao lại như thế được?”
“Tổ Vương!”
“Tổ Vương!”
Mười ba người tộc Hiên Viên nhìn thấy Hiên Viên Anh Hùng thì lệ nóng lập tức dâng trào, mười ba người cùng quỳ gối xuống đất.
“Cung nghênh Tổ Vương trở về!”
“Cung nghênh Tổ Vương trở về!”
“Cung nghênh Tổ Vương trở về!”
Giọng của mười ba mười như tiếng chuông rền vang, kéo dài mãi không dứt, lại như tiếng sét giữa trời quang, như đang muốn còng khai một điều gì đó, khiến nó vang vọng khắp bát hoang, truyền tới vạn dặm.
Trên thực tế, dù bọn họ không hét lên, thì cũng đã có rất nhiều người trông thấy, trận chiến này đã hấp dẫn sự chú ý của không biết bao nhiêu người. Khoảnh khắc Hiên Viên Anh Hùng đột nhiên xuất hiện cũng đã khiến mọi người rung động, tất cả đều e ngại, rợn hết cả người.
‘Tiền bối Hiên Viên!”
Cả Trần Đức cũng cảm thấy kinh ngạc, rung động, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Hiên Viên Anh Hùng có thể sổng lại, khí huyết lại dồi dào như thế, quay cuồng như sóng biến.
“Rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ?”
Trần Đức vô cùng khó hiếu, chắc chắn phải có một lý do gì đó.
“Tố Vương muốn bảo vệ cậu đột phá thành công nên đã dùng máu huyết cuối cùng của mình đế đoạt mệnh với trời, cứ tưởng ông sẽ thất bại, nào ngờ… ông ấy vẫn luôn diễn một màn kịch”, bên cạnh Trần Đức, Hiên Viên Vân Hải như hiểu ra một điều gì đó, thì thào tự nói: “Vì, ông ấy sợ sẽ hấp dẫn những người đó đến đây”*
Hiên Viên Anh Hùng đoạt mệnh với trời, Hiên Viên Vân Hải là người trông giữ nên ông ta biết rất rõ tình hình lúc đó.
Thế nhưng.
ông vần luôn nghĩ rằng Hiên Viên Anh Hùng đã thất bại, cảnh tượng hôm đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt, Hiên Viên Anh Hùng ho ra máu, lập tức ngất xỉu, khiến cao thủ trong tộc khiếp sợ, dùng rất nhiều đan dược cũng không thế cứu được.
Bây giờ xem ra, ngày hôm đó họ đã thành công rồi!
Thế nhưng.
Hiên Viên Anh Hùng không muốn cho mọi người biết.
Nên đã chọn một mình che giấu bí mật đó!
Hai mẳt Trần Đức đỏ ửng, trong khoảng thời gian ngắn, anh không biết mình nên nói gì cho phải, ánh mắt ngước lẻn trời cao, dừng lại ớ bóng người vĩ đại đó.
“Sao bảo là vô địch, là bất bại lắm mà?”
Hiên Viên Anh Hùng đạp không lướt đi, cơ thế như một luồng sáng, một bước có thế băng qua hàng trăm mét, đến gần tám người kia: “Tại sao lại không dám đế lộ hình dạng thật, đánh với Hiên Viên Anh Hùng này một trận!”
“Hiên Viên Anh Hùng, ông không thuộc về thời đại này, ỏng nên chết từ rất lâu rồi!”, trong tám người, có người vẫn kiên trì trả lời: “Chúng tôi cũng chí thuận theo ý trời, thay trời hành đạo mà thôi!”
“Thuận theo ý trời?”
Hiên Viên Anh Hùng cười xòa: “Thế thì hôm nay tôi sẽ nghịch thiên!”
Nói xong.
Không có một chút dấu hiệu nào.
Hiên Viên Anh Hùng.
Đã ra tay!
“Ầm!”
Một đấm như đến từ thiên ngoại, trên cánh tay là chân long quấn quanh, mang theo lực hồng hoang xuyên thủng cả hư không, đập nát thời gian, dùng tốc độ mắt thường không thể nhận thấy được lao về phía trước.