Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Thiên Khung kinh hãi, thực lực của Trần Bát Hoang tăng lên quá nhiều, ông ta hoàn toàn không thể chống lại, mí mắt giật liên tục.

Không chỉ ông ta mà ngay cả Lâu Vạn Xuân

cũng khá bất ngờ khi một thanh niên hơn hai mươi tuổi sau khi tiếp chiêu của ông ta vần có thế đứng dậy, còn có thể tiếp tục dùng võ kỹ, chuyện này quá mức kinh người.

Cho dù là con trai của ông ta, Lâu Thiên Khung, e là cũng không có khá năng như vậy.

Chỉ là…

Tội gì phẩi khổ vặy?”

Lâu Vạn Xuân nhẹ nhàng tung ra một chưởng cách xa hàng ngàn mét, đột nhiên, một cơn gió thổi qua, mây đen trên bầu trời cuồn cuộn thành lốc xoáy vì luồng sức mạnh đáng sợ. Một lòng bàn tay vô hình ngưng tụ lại từ trên trời giáng xuống.

■Rầm!”

Đột nhiên, Trần Đức rơi xuống đất lún xuống thành một cái hố siêu sâu, bị đất đá chôn vùi. Lâu Vạn Xuân ra tay rất tùy ý, nhung luồng linh lực đáng sợ chứa trong đó như núi sông đố xuống, khiến người ta tuyệt vọng và kinh hoàng.

“Đừng đánh nữa, mau chạy đi, với thực lực cúa anh chưa hần là không thoát được!”, trong tiềm thức, Linh Lung lại nói chuyện với Trần Đức.

“Trốn thoát lả chuyện không thể, nếu như tôi bò

trốn, Vô Song môn sẽ gặp tai họa”.

Trần Đức từ chối, có một số chuyện anh có thể làm, nhưng có một số chuyện…không thế!

“Haiz…“

Linh Lung khẽ thở dài, chìm vào im lặng, yên tĩnh, như thể cô ta đẵ biến mất.

“Trần Bát Hoang!”

Một bóng người xinh đẹp từ xa bay tới, hạ xuống bên người Trần Đức, chính là Ưng Thanh Vũ, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, trong mắt hiện lên vẻ quan tâm: “Trần Bát Hoang, anh sao rồi, có ổn không?”

‘Thanh Vũ, cô đến đây làm gì, mau trở về đi”, Trần Đức nằm ớ hố sâu cười khố: “Đây không phái là nơi cô nên đến”.

“Tôi không đi!”

Ưng Thanh Vũ quay lại nhìn Lâu Vạn Xuân và Lâu Thiên Khung: “Hai người, đừng làm hại Trần Bát Hoang nữa, nếu không tôl và các người sẽ không xong đâu!”

“Người của nhà họ ưng? ưng Thanh VŨ?M, Lâu Vạn Xuân nhìn chằm chầm vào ưng Thanh Vũ, lập tức nhận ra cô ta.

Có điều, ông ta không thèm quan tâm, nếu ở trẻn Vân Tiêu Giới, ông ta có thế sẽ sợ ưng Thanh Vũ, nhưng ở đây là Côn Luân Hư!

Thế lực của nhà họ ưng có lớn mạnh tới đâu cũng không thể lo chuyện ờ đây, chỉ cần ông ta không ra tay với ưng Thanh Vũ, châc hắn nhà họ ưng sẽ không tới đây vì một tên Trần Bát Hoang nhỏ bé này: “ưng Thanh Vũ, đây không phải là nơi cháu nên đến, chuyện này kết thúc ở đây, chú Lâu đích thân đưa cháu trở về”.

Lâu Vạn Xuân nói là làm ngay, ông ta không hề động thủ, một luồng ánh sáng xanh vây quanh người ưng Thanh Vũ, cuốn về phương xa.

“Lâu Vạn Xuân, các người sẽ hối hạn!”, ưng Thanh Vũ lo láng, nước mắt chảy dài trẽn má!

Tất cả là tại cô ta, nếu không có cô ta thì Trần Bát Hoang đã không giết Lâu Tinh Hải, càng không kết oán với Lâu Tử Phong, đều tại cô ta hãm hại Trần Bát Hoang!

ưng Thanh Vũ cảm thấy vô cùng tự trách, tội lồi và dằn vặt, nhưng cô ta không thể thoát khỏi sự trói buộc của Lâu Vạn Xuân.

“Hối hận?”, Lâu Thiên Khung chế nhạo: “ưng Thanh Vũ, tôi biết trong người cô có một nguồn sức

mạnh bị phong ấn, nhưng cô dám dùng không? Sẽ vì một con kiến của Côn Luân Hư mà dùng không?

Trên gương mặt điềm tĩnh của Lâu Thiên Khung hiện lên vẻ lạnh lùng của Diêm Vương, ưng Thanh Vũ rất đặc biệt.

Cô ta là người đặc biệt, trẻ tuổi nhất trong nhà họ ưng, bởi vì trong cơ thế cô ta bị giam cầm bằng sức mạnh phượng hoàng thuần khiết!

Lâu Vạn Xuân cũng biết chuyện này, nhưng bọn họ dám chắc ưng Thanh Vũ sẽ không làm vậy, cũng không dám sử dụng sức mạnh đó. Với thực lực hiện tại, cô ta không thế nào chịu được, cũng không thể chống đỡ nổi, nếu không cũng không cần phong ấn!

Một khi sử dụng, cô ta có thể vĩnh viễn mất nhân tính và trở thành một con thú hình người!

Cũng có khả năng sẽ chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK