“Có thế kiên trì trong tay Trần Võ Si lâu như thế, hắn đã có thể hất mặt lẻn trời rồi”.
Rất nhiều võ giả đang bàn luận, nghẹn họng nhìn chằm chằm về phương xa.
“Giết chết Trần Bát Hoang, nhất định phải giết chết Trần Bát Hoang!”
Ánh mắt Vương Mâu đầy dữ tợn, Trần Đức vốn không có khúc mắc gì với hắn ta, thế mà bấy giờ hắn ta lại hận không thể giết chết anh.
“Trần Võ Si đã dùng hết tất cả những quân bài tẩy của mình, cả Thất Sát Kiếm mà hắn chưa từng dùng cũng được mang ra rồi, lần này chắc chắn Trần Bát Hoang sẽ chết, không có gì để nghi ngờ”.
Lảng Nhất Hải nhíu mày thật chặt, trận chiến này khiến hắn ta xem mà hoảng hồn, nhưng may là Trần Đức sẽ chết ngay thôi.
Bọn Lâm Tử Huyên, La Văn Sơn, Lâm Đông Nhạc cũng vô cùng căng thắng, run rẩy ngừng thở, bọn họ biết rất rõ trận chiến này sẽ nhanh chóng phân ra cao thấp!
Vòm trời vỡ nát lộ ra từng mảnh hư không, nhưng nhanh chóng được sức mạnh bí ấn của đảo Khốn Long sửa chữa, sau đó lại tiếp tục bị hư ảnh Lôi Thần phá rách.
Vòm trời như một miếng giẻ rách, bị Chư Thiên Lôi Ãn của Trần Võ Si không ngừng xé rách, lại lần lượt chắp vá.
Trần Võ Si tung ra hết mọi thủ đoạn thế này thật sự quá kinh khủng.
Chỉ trong nửa giây.
Tất cả mọi thứ, ngưng tụ, lại ngưng tụ, rồi ngưng tụ, đánh về phía một mình Trần Đức.
“Màu mè, chẳng có tác dụng gì”.
Cũng vào đúng lúc này, cuối cùng Trần Đức cũng đã ra tay, giữa lòng bàn tay anh là Ly Hỏa dữ dội, bao trùm lấy hư ảnh trắng đen, đột nhiên một đấm nghịch thế đánh tới.
Giây sau đó.
Sức mạnh của hai người chạm vào nhau.
“Rầm rầm ầm!”
Không gian lập tức ầm ầm nố tung, hư không cũng vỡ nát, dư chấn khủng bố đến mức mặt đất cũng xuất hiện mấy vết nứt, sâu không thấy đáy.
Ngay sau đó.
Một cảnh tượng hết sức hãi hùng xuất hiện, kiếm của Trần Võ Si vỡ nát, đú loại võ kỹ hắn tung ra cũng trở nên u ám, dưới một đấm của Trần Đức, nó hệt như nhánh cây đã khô héo, gãy răng rắc.
Nắm đấm của anh vẫn chưa ngừng lại, đánh về phía hư ảnh Lôi Thần kia, hư ảnh run lên dữ dội, như lửa gặp phải nước, dần dần lu mờ, nắm đấm nhanh chóng đánh tới, dừng lại trẽn người Trần Võ Si.
“Bốp!”
Âm thanh trầm đục vang lên, Trần Võ Si phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể như viên đạn rơi xuống đất, khiến mặt đất nổ tung, nhấc lên bụi mù vạn trượng.
Hư ảnh Lôi Thần vốn đã mờ ảo bắt đầu tan rã, vỡ nát, lôi quang mạnh mẽ điên cuồng lúc nãy cũng vỡ tan cùng với hình tượng nghiêm nghị kia, vỡ thành vô số mảnh nhỏ.
“Ầm!”
Hình tượng Lôi Thần ầm ầm nổ tung, âm thanh như tiếng chuông vang vọng, những mảnh nhỏ của hư ảnh rơi xuống như tiếng nổ rung trời.
Những mảnh vỡ đó vẫn chưa rơi xuống đất đã điên cuồng ma sát với nguyên khí của đảo Khốn
Long, sau đó bùng lên ngọn lửa đỏ hừng hực, như thiên thạch cuồn cuộn bay xuống.
Sau đó…
Những mảnh nhỏ mang theo ngọn lửa đỏ rực dùng tốc độ khủng bố rơi xuống đảo Khốn Long, nhanh chóng đáp xuống đất, khiến nước bốc hơi trong khoảng thời gian ngắn, đất trời rung chuyển, vụ nổ mạnh khiến vực Thiểm Điện xuất hiện một cái hố to.
Chỉ là cái hố đó nhanh chóng được sức mạnh bí ấn của đảo Khốn Long sửa chữa lại.
Bụi mù vạn trượng dần tan đi.
Bóng dáng Trần Võ Si dần xuất hiện.
Trần Võ Si không cho hân cơ hội, lại cử động, một đấm rơi xuống, như búa tạ che trời đánh về phía Trần Võ Sỉ, không hề do dự chút nào, quyết đoán đến lạ, lại dùng thêm trăm phần thực lực, dấy lẻn tiếng trống khiến tinh thần hăng hái, tranh thủ lúc hắn yếu nhất lấy mạng hẳn.
“Không!”