Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh lực toàn thân bộc phát, tụ hợp lại trên nắm đấm, toàn bộ cánh tay đột nhiên nổi đầy gân xanh, chằng chịt dày đặc.

Giây tiếp theo, một đấm giáng vào trên Thiên Kiếm Phong!

Giữa vô số tia điện quang choé lửa, cú đấm quá sức mãnh liệt, khoảnh khắc này, sức mạnh khủng khiếp năm mươi triệu tấn toàn lực giáng xuống, còn có Cửu Trọng Cực Ảnh!

Đột nhiên, sức mạnh năm mươi triệu tấn này bỗng tăng lên năm trăm triệu tấn!

“Bùm!”

Như thể một quả bom nổ tung, một tiếng nổ cực lớn vang vọng khắp cả bầu trời, kinh động tứ phương, từng đàn chim thi nhau bay lên trời, giống như ngày tận thế sắp đến!

Có thể thấy rõ, trước mắt Trần Đức, nơi cú đấm giáng xuống, Thiên Kiếm Phong nứt ra, cát bay đá nổ bắn tung tóe, trên không trung hiện ra một cái lỗ to lớn!

Một đấm!

Đánh xuyên Thiên Kiếm Phong! “Rầm rầm rầm…”

Lúc này, toàn bộ Thiên Kiếm Phong đang rung lắc dữ dội, rất rõ ràng, nó sắp sụp đổ…

“Đây…đây….đây…đây…”, Triệu Phong gần như sững sờ, ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người thất thần, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, khoé môi không ngừng giật giật. Sau đó hắn ta bất giác nhìn sang Trần Bát Hoang, nhưng bên cạnh hắn ta đâu còn ai nữa.

Trần Đức đã đi xa hơn một trăm mét từ lâu, chỉ còn lại một bóng lưng.

Còn Thiên Kiếm Phong vẫn đang rung lắc mạnh hơn, những tảng đá từ trên đỉnh núi không ngừng lăn xuống.

“Anh Triệu, mau chạy đi!”

Đúng lúc này, không biết ai hô một tiếng, Triệu Phong giật mình tỉnh táo lại, chẳng kịp nghĩ nhiều, vắt chân lên cổ chạy như điên, hoàn toàn không dám quay đầu lại. Chỉ nghe thấy đằng sau không ngừng truyền đến tiếng đồi sụp đất nứt.

Ngẫu nhiên còn có một số cục đá rơi lên người, nhưng Triệu Phong lại chẳng thèm để ý, bản năng sống còn khiến hắn ta chạy bạt mạng!

Cuối cùng, hắn ta chạy một mạch ra 2 3km mới nghĩ mà sợ dừng lại, xoay người nhìn ra sau.

Không nhìn không biết, vừa nhìn hắn ta lại chấn động thêm lần nữa!

Giờ phút này, cách đó mấy trăm mét bụi mù cuồn cuộn bay đầy trời, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Cây cối, đất đai đều bị bụi mù bao

phủ.

Thấp thoáng có thể thấy được Thiên Kiếm Phong bên trong đống bụi ấy đang sụp xuống, hoàn toàn bị hủy,

Bịch!

Triệu Phong quỳ sụp xuống đất, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn ta đã không cách nào diễn tả được tâm trạng của mình lúc này.

Trước mắt, ngoài đống bụi mù đầy trời kia ra, chỉ còn lại gương mặt lạnh nhạt hờ hững của Trần Bát Hoang.

Mà đám người cách đó không xa, cũng đều lộ ra vẻ hết sức hoảng sợ.

Thiên Kiếm Phong đó trời!

Đó là Thiên Kiếm Phong đấy!

Lại bị một quyền đánh sập!

Mẹ… mẹ… mẹ nó sức mạnh ấy phải đáng sợ và khủng bố cỡ nào chứ? Đây là điều mà sức người có thể làm được hả?

Nếu không phải chứng kiến tận mắt thì ai mà tin chứ?

Đám võ giả bảo vệ Thiên Kiếm Phong lung lay sắp đổ, ngồi bệt xuống đất, ngơ ngác nhìn ngọn núi ấy sụp đổ…

Mà Trần Đức lại chẳng thèm đế ý đến tình hình đằng sau, anh không chút nấn ná đi thẳng đến nhà họ Lục.

Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Lục, Chương Hằng đang ngồi trên vị trí gia chủ uống trà.

Sáu vị Thái thượng trưởng lão của nhà họ Chương cũng ung dung, lạnh nhạt uống trà.

Người châm trà cho họ cũng không phải ai khác, mà là Lục Lâm Khai – gia chủ của nhà họ Lục và vợ ông ta -Phương Bích Liên!

Cánh cửa đại sảnh đóng kín, bên trong chỉ có mấy người họ.

Những người còn lại, kể cả Lục Thư Tuyết đều phải chờ bên ngoài.

“Lục Lâm Khai, ông để cho chúng tôi vào là có điều gì muốn nói hả? Nếu không thể thuyết phục tôi thì ông cũng biết rõ kết quả sẽ thế nào rồi đó”,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK