Dưới vực sâu, một âm thanh rung động đất trời vang lên, Địa Long Thú trực tiếp văng ra xa.
Nó trúng một Bát Hoang Ấn cúa Trần Đức, cơ thế cao lớn lăn quay mấy chục mét.
“Gào!’
Địa Long Thú rít gào, không phục, lại xông tới. “Trần Lôi Ấn, Bình Thiên Ấn, Nhân Vương Ấn!” “Ly Hỏa, ra!”
“Vạn!”
Trần Đức đứng giữa trời, thực hiện Nhân Vương Tam Ấn trong nháy mắt, Ly Hỏa trong người ùn ùn kéo theo những tia sét, kèm theo Vạn Tự Thiên Âm chặn hết mọi đường lui của Địa Long Thú.
“Rầm!”
Lại là tiếng động thật lớn, Địa Long Thú lại văng ra xa, bị thương nặng, có thế thấy rất rõ cái mai cứng cáp cúa nó cũng nứt ra, cả người bị thương rất nặng!
“Lục Đạo Luân Hồi!”
Cơ thế Trần Đức dần hạ thấp xuống, khí huyết trong người quay cuồng, linh khí màu vàng xen lẫn lực thần hồn bắt đầu khởi động, từ trên cao chảy
dọc xuống như ngân hà.
“Ong ong!”
Ấn ký đại đạo hiện lên, những sợi xích trật tự quấn quanh, hơi thờ khủng bố của Trần Đức tản ra ngập trời, vỏ số phép tắc, đại đạo hướng về Địa Long Thú.
Sau đó.
Vết thương trên người Địa Long Thú dần hồi phục lại như cũ, mặt mũi nó cũng trẻ dần ra, cơ thể thu nhỏ lại, tiếp tục nhỏ lại, nhỏ lại…
Từ già, xuống trung niên, lại thành thiếu niên…
Địa Long Thú mấy trăm mét, cuối cùng chỉ còn to cỡ bán kính mười mét, trông chẳng còn hung dữ tí nào, ngược lại còn khá đáng yêu.
“Tiếp đi, ranh con”.
Trần Đức nhếch miệng cười, vọt tới trước mặt nó, trực tiếp dùng thể thuật chơi với Địa Long Thú.
Địa Long Thú bị đánh gào khóc thảm thiết, không ngừng bỏ chạy.
Khoảng nửa tiếng sau.
Địa Long Thú thoát khỏi Lục Đạo Luân Hồi, cuối cùng cũng trở về hình dạng cũ.
Sau đó nữa.
Nó chui xuống lòng đất, chạy mất dép không thèm quay đầu lại, mặc cho Trần Đức kêu gào cách mấy cũng không lưu luyến.
“Cảm ơn nha lão già!”
Trần Đức hét lên với Địa Long Thú, tỏ lòng biết ơn, trong hai tháng này, nếu không có Địa Long Thú thì anh đã chẳng trưởng thành được nhanh như thế.
Cũng đã năm vững được phần nào Lục Đạo Luân Hồi, sơ sơ là có thể khống chế được Thần Tôn đỉnh phong nửa tiếng.
Dù có là người mạnh cách mấy, có là Thần Vương đi chăng nữa, thì Trần Đức cũng biết mình có thể khống chế họ một khoảng thời gian, đừng nói là nửa tiếng, vài phút thôi cũng được.