Trong phòng mấy cái hít thờ, Trần Đức đã trờ về vị trí ban đầu, nhàn nhạt nhìn về phía Tùy Lập Hiên, khóe miệng nhếch lên thành đường cong: “Anh Tùy, rượu mời rồi, sao hả? Mùi vị thế nào? Uống ngon không? Cơ hội này tôi nắm cũng chắc đấy chứ?”
Giọng nói bình thản giống như một viên đá ném xuống mặt hồ, trong không gian tĩnh mịch truyền ra từng tiếng hít lạnh,
“Thằng điên!”
“Tẻn nhãi này thật sự điên rồi, tự tìm đường chết!”
“Hắn xong đời rồi!”
II n
Trong nháy mắt, rất nhiều người run rẩy, phát ra tiếng kinh hãi muốn chết, hơn một trăm người nhìn chằm chằm Trần Đức, giống như nhìn kẻ điên, nhìn một tên ngốc.
Giết Tùy An, làm nhục Tùy Lập Hiên!
Điều này còn to gan hơn trời, Tùy Lập Hiên hắn ta sẽ bỏ qua sao?!
Lúc này,
Trong không khí đã tràn ra một luồng sát khí, sát khí đó ngưng đọng thành thực chất, máu tươi trẽn đất của Tùy An dưới luồng sát khí này bắt đầu trôi lơ lửng, hóa thành hơi nước.
Giống như có từng con dao vô hình đang chém vào da thịt và xương cốt của đám người xung quanh, truyền ra từng trận đau đớn.
Ngọn nguồn của sát khí,
Không ai khác chính là Tùy Lập Hiên!
Hắn ngồi tại chổ, ngực phập phồng, sắc mặt trắng bệch, đang tiêu hóa mọi thứ trước mắt.
Tất cả những thứ này xảy ra quá nhanh.
Nhanh đến mức không kịp có bất kỳ một phản ứng nào, trên thực tế, không ai ngờ được rằng Trần Bát Hoang lại lớn gan như vậy, chẳng qua hắn chỉ là một võ giả cảnh giới Cố Bản mà thỏi, mạnh đến mức nào được cơ chứ? Không bàn đến Tùy Lập Hiên là một cao thủ Đăng Thiên, mà Trương Hằng Chi và Lâm Hàn Quang cũng không thua kém gì!
Nói đến Trương Hằng Chi đi, ông ta cũng đã là cao thủ Lăng Thiên rồi!
Lâm Hàn Quang thì hình như đã đến rất gần cảnh giới Lảng Thiên, mà bàn này, ngoài Trương Hằng Chi thì vẫn còn hai cao thủ Lăng Thiên nữa, số khác đều là cảnh giới Đăng Thiên!
Bất kỳ một người nào cũng đủ sức nghiền nát thứ rác rưởi Cố Bản…
Thế nẻn.
Không có ai nghĩ rằng Trần Bát Hoang dám làm ra bất kỳ chuyện gì, cũng không có ai đề phòng hắn, dù sao cũng chỉ là một con châu chấu, một con kiến mà thôi, trước mặt cao thủ như họ thì có thế tạo ra sóng gió gì được cơ chứ?
Chỉ là.
Sự thật là Trần Bát Hoang đã dấy lên một ngọn sóng, hơn nữa, đó còn không phải là một cơn sóng bình thường, tất cả những gì hắn làm như một cái tát hết sức vang dội đáp thẳng vào mặt Tùy Lập Hiên, vào mặt tất cả mọi người trong bàn.
Đúng vậy, với những người ở cấp bậc của bọn họ mà nói thì cần một khoảng thời gian nhất định để chấp nhận, để tiêu hóa.
Nhất là những lời khiẽu khích của Trần Bát Hoang, có thế nói là kiêu ngạo đến cùng cực, ngông cuồng không sao tả nối!
Phù…”
Hít một hơi thật sâu, Tùy Lập Hiên vươn người đứng dậy, không nói tiếng nào, đi tới chỗ Trần Đức, khi đã đứng gần Trần Đức.
“Ầm!
Mỗi một bước đi của hắn, cả chiếc thuyền đều phải hung hăng rung lên, đồng thời, dưới chân cũng xuất hiện dấu chân sâu thật sâu.
Khi đi lướt qua Cơ Xung.