Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quanh ngọn núi đó có năm ngọn núi khác, cả năm ngọn núi kia đều cao hơn một chút, sắp xếp đủ đế chứa cả triệu người chuẩn bị xem cuộc chiến, liếc măt nhìn lại, đám người rầm rầm rộ rộ, như

sóng biển ập tới.

Chắng mấy chốc.

Bàn Khai đã trực tiếp đứng trên đài luận võ, chắp hai tay sau lưng, lên tiếng:

“Tôi, Bàn Khai, đệ tử Trần Không Hành ớ Danh Thiên Viện, rời khỏi học viện Thánh Phong hơn hai năm, nay muốn trở về xem coi rốt cuộc đám đệ tử rác rưới ớ đây đã tiến bộ đến mức nào rồi. Nên hôm nay, tôi đặc biệt đến khiêu chiến tất cả những người dưới cảnh giới Thần Vương!”

“Các người không nghe lầm, không giới hạn độ tuổi, không bàn bối cảnh, chỉ cần lè cao thủ Thần Tôn của học viện Thánh Phong thì đều có thể lên đài so chiêu với tôi”.

Bàn Khai mang theo sự tự tin không sao tả nổi, chắp tay sau lưng, vạt áo bay bay, cơ thể cao mét tám, trông cứ như một chiến thần.

Trên trời cao, Cổ Lục Đạo và ngũ viện trưởng nhìn những gì đang diễn ra bẻn dưới, không nói lời nào.

Bên cạnh ông ta, nhị viện trường xuất hiện, hừ lạnh nói: “Tên này đúng là đáng ghét mà, nếu năm đó không có đại viện trưởng dốc lòng dạy dỗ, cung cấp đủ loại tài nguyên thì cậu ta đã không thể tiến bộ nhanh như thế, hôm nay lại quay ngược về khiêu chiến đẻ tử hoc viên ta, muốn thấy chúng ta mất

mặt, đúng là lòng muông dạ thú!J

“Đúng vậy”, ngũ viện trưởng nói: “Thiên phú của Bàn Khai thì trước đó chúng ta đều thấy rõ, nay cậu ta đã là Thần Tôn đỉnh phong, e là các đệ tử không thể trở thành đối thủ, có cần gọi Bát Hoang tới không?”

“Không”, Cố Lục Đạo lắc đầu: “Bàn Khai cứ giao cho bọn họ là được rồi, Bát Hoang đang bế quan, đừng làm phiền nó, huống chi đây cũng là một cơ hội đế rèn luyện cho học viện chúng ta, cho bọn họ biết núi cao còn có núi cao hơn”.

Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẩn là Trần Bát Hoang đang bế quan, ông ta biết rõ nếu đang bế quan đến thời khắc quan trọng mà bị phá rối thì sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Có thể nói…

Bù lại cả đời cũng không đủ!

Năm đó, nếu không phải do Bàn Khai ra tay ngay lúc quan trọng nhất, thì có lẽ bây giờ ông ta đã bước vào hàng ngũ Thánh Nhân rồi!

Bẻn dưới.

Trẻn đài luận võ.

Bàn Khai đảo mát nhìn bốn phía, trên mặt là nụ cười lạnh, đầy khinh thường và hơn hết là sự tự tin của kẻ mạnh:

“Ha ha, không ai dám Ư? Lúc nãy một đám ai cũng kiêu ngạo lắm mà? Mắng Danh Thiên Viện, chửi rủa sư tôn tôi? Các người giỏi lắm mà? Thử cho một người lên đây xem nào? Cái gan lúc mắng người đâu rồi? Chỉ được mỗi cái miệng hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK