Nêu đi theo Diệp Phàm thì muốn gì được nấy, cuộc sống tất nhiên tốt hơn đi theo tên nghèo rớt kia bao nhiêu lần!
Bọn họ đều cho rằng Miêu Tiểu Thanh bị bỏ bùa, đần độn, không thì cũng là tuổi trè bồng bột, chưa từng trải qua sóng gió cuộc đòi.
“Giòi lắm, Miêu Triều Hải, anh coi đó, con gái của anh đó, em chỉ muốn điều tốt cho nó, vậy mà nó không hề cảm kích. Em đúng là có mắt như mù, nuôi không nó hơn mươi năm nay, cuối cùng nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà!”
Cao Hiểu Nguyệt giận điên lên, cơ hội ngàn năm có một ngay trước mắt, thế mà, chết tiệt, không biết trân trọng.
Nêu Diệp Phàm có ý với bà ta, bà ta sẵn sàng ly hôn với Miêu Triều Hải ngay lập tứcỉ
“Tiểu Thanh…”
“Bố, bố đừng nói gì hết, con đã quyết định rồi”, Miêu Tiểu Thanh hoàn toàn kiên định với lập trường của mình, không hề quan tâm những ánh mắt chung quanh.
Lăn lộn trong thương trường mươi năm, sao cô lại không biết sức hấp dẫn của tiền và quyền?
Nhưng cô không thể làm nhưvậyỉ
Cô có lương tri!
Cô không thể hủy hoại Trần Đức được!
Cô ngừng lại một chút, nhìn về phía Cao
Hiểu Nguyệt:
“Bà luôn miệng nói là vì muốn cho tôi được tốt đẹp, nhưng một lòng muốn gả tôi cho ngươi có tiền, lợi dụng cơ hội này để hưởng thụ sự giàu có như bà muốn”.
“Ngày xưa khi bà lấy bố tôi, chẳng phải vì coi trọng địa vị của bố trong công ty sao? Còn nhẫn tâm bỏ rơi người chồng trước của bà”.
“Cái gì mà vì tốt cho tôi? Nêu thật sự vì tôi thì hồi tôi tốt nghiệp cấp hai, bà đã không xúi bố bắt tôi nghỉ học!”
“Nếu thật sự vì tôi, bà sẽ không ngăn cản tôi học lên cấp ba, thay vào đó bà nhốt tôi trong nhà!”
“Nêu thật sự vì tôi, bà càng không tống tôi đến vũ trường làm gái nhảy sau giờ làm việc!”
“Mẹ kiếp, càng không ép tôi tiếp cận một gã nhà giàu, sau đó bỏ thuốc vào nước uống của tôi!”
“Cao Hiểu Nguyệt, tôi gọi bà là mẹ, thế nhưng có
bao giờ bà coi tôi là con gái bà chưa?
“Bà muốn danh muốn lợi, chỉ coi tôi như quân cờ để đạt mục đích, bà nghĩ tôi không biết?”
Miêu Tiểu Thanh nói đến khan cả tiếng, xả một tràng dài không ngừng nghỉ, dứt lòi nước mắt đã tuôn đẫm mặt.
Trước đây, để bô mình được hạnh phúc, cô giả vờ không biết gì cả, không thẻm để tâm, chỉ giấu ở trong lòng.
Hôm nay, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, giọt nước đã tràn ly.
Từng câu từng chữ, sang sảng vạch trần.
Miêu Triều Hải sững sò tại chỗ.
Hai mắt trỢn tròn.
Bởi vì những việc Miêu Tiểu Thanh vừa nói, ông hoàn toàn không hay biết.
Đến tận bây giò, Miêu Triều Hải vẫn tưởng Cao Hiểu Nguyệt thực sự coi Miêu Tiểu Thanh như con gái mình, mặc dù cũng có những lúc quá đáng, nhưng đều là vì suy nghĩ cho con bé.
Chỉ là muốn cô được gả vào một gia đình có điều kiện tốt, sống cuộc sống an nhàn sung túc.
“Im mồm!”
Cao Hiểu Nguyệt nghe xong, mặt đỏ rần lên, việc này mà bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người như vậy, từ giò về sau bà ta còn ngẩng mặt nhìn ai được: “Miêu Triều Hải, anh nhìn đi, anh nhìn cái thứ mà anh và ngưòi đàn bà đã chết kia đè ra đi!”
“Mày chỉ là đứa con gái hèn mọn, cho mày theo cậu chủ Diệp là phúc mưòi đòi của mày rồi! Mày đi theo
thằng khô rách áo ôm này, bộ không thấy hèn hạ như nó sao hả?”
“Cô câm mồm!”
Sắc mặt Miêu Triều Hải sa sầm, lòng nặng như đeo đá.
Đúng,
Ông yêu người đàn bà này, đó là sự thật.
Nhưng mà, người vỢ đã chết, cùng với con gái của ông luôn luôn có địa vị vô cùng cao, vô cùng trang trọng trong lòng ông!
Ông không cho phép bất cứ ai sỉ nhục họ!
“Từ nay trở đỉ, hai người chúng ta không còn quan hệ gì nữa!”, Miêu Triều Hải trầm giọng, hạ quyết định quan trọng nhất.
“Ha ha ha, không còn quan hệ thì thôi, có cái quái gì hơn ngưòi đâu, so với cậu chủ Diệp, anh chỉ là một thằng đàn ông vô dụng, cũng như con gái anh vậy, rặt một phường vô tích sự, hạ tiện như nhau!”
Diệp Phàm đang ở ngay trước mặt, Cao Hiểu Nguyệt dứt khoát đá Miêu Triều Hải, xun xoe vuốt đuôi Diệp Phàm.
“Cậu chủ Diệp là ngưòỉ giàu sang phú quý, các ngưòi chẳng qua chỉ là dân đen, lấy tư cách gì mà làm nghịch ý cậu ây?”
“Cậu chủ Diệp…”
Giây trước bà ta còn chửi mắng Miêu Triều Hải không ra gì, giây sau đã thơn thớt nói cười với Diệp Phàm:
Bọn họ là bọn họ, tôi đã cắt đứt quan hệ với bọn họ
rồi, thằng kiết xác kia cậu muốn xử nó thê nào thì xử”.
Bà ta vừa nói vừa toan vươn tay ra khoác tay Diệp Phàm.
Nhưng bà ta còn chưa kịp chạm vào, Diệp Phàm đã rít lên hai chữ: “Cút ngayỉ”
Giọng điệu rất lạnh lùng, thản nhiên, không chút dao động.
Cao Hiểu Nguyệt sửng sốt, xấu hổ khựng lại tại chỗ, không dám tiên lên: “Cậu chủ Diệp à, sau này tôi là ngưòi của cậu rồi, cậu muốn sai bảo thê nào, tôi cũng…”
“Đồ vô liêm sỉ!” Miêu Triều Hải vô cùng tức giận, nhưng không làm gì được, đây là địa bàn của Diệp Phàm, ông không dám.
“Vô liêm sỉ? Bộ tôi có vô liêm sỉ giống con ông sao?” Cao Hiểu Nguyệt cười nhạt: “Cậu chủ Diệp là ngưòi thế nào? Cậu ây thích nó, chiều nó, cưng nó, đó là vinh dự của nó, nó chẳng biết tốt xấu thì thôi…”
“Còn đứng đây bày đặt ngây thơ, trong sáng? Ai mà biết lúc lên giường với đàn ông nó sẽ dâm cỡ nào!”
Miêu Tiểu Thanh không kềm nổi nước mắt uất ức, cô hoàn toàn không ngờ chuyện hôm nay lại ra nông nỗi này, Cao Hiểu Nguyệt dám sỉ nhục cô như vậy.
Ánh mắt Trần Đức trở nên lạnh lùng, kết cuộc anh muốn thấy đã bày ra trước mắt, ngay lập tức, anh vọt đến chỗ Cao Hiểu Nguyệt, giáng cho bà ta một bạt tai nảy lửa.
“Chát!”
Một cái tát nổ đom đóm, bốn phía lặng phắc như tò.
Mọi ngưòi có mặt ai nấy đều trơn tròn mắt!
Không ai ngờ được.
Lúc này là lúc nào, người thanh niên kia lại dám ra tay.
Nên nhớ…
Diệp Phàm, Cao Lâm, Khương sơ Nhiên, Tô Sinh Hải, Đồng Lâm, Hồ Minh Đào,… có ai không phải là cậu âm cô chiêu con nhà giàu có?
Đứng chung với nhau lại càng tỏ ra quyền lực kinh ngươi!
Ngay trước mặt bọn họ, trong địa bàn bọn họ lại dám ra tay đánh người?