Tất nhiên.
Nói đi nói lại vẫn là nghèo.
Nếu như không nghèo, bọn họ nhất định sẽ tham gia tranh giành. Bởi vì cuộc đời của một võ giả, trừ khi đột phá, nếu không cũng chỉ còn một lần dùng thiên tài địa bảo nghịch thiên như thế. Vậy nên, bảo bối đó có cấp bậc càng cao càng tốt, có thể tăng càng nhiều tuổi thọ càng tốt.
Đáng tiếc.
Một ngàn vạn nguyên thạch thượng phẩm, bọn họ có thể bỏ ra, nhưng cũng táng gia bại sản, bào hết sạch sô’ tiền cất giữ của cả thế lực.
Mà với Vạn cửu Khung, thì một ngàn vạn nguyên thạch thượng phấm chỉ là khởi điểm, hắn ta có thể bỏ ra nhiều hơn!
Đành vậy.
Ai bảo sơn trang Huyền Phượng người ta giàu có mạnh mẽ hơn họ nhiều cơ chứ?
Lý Tài Nhất không tăng giá thêm nữa, cứ tranh giành nhau thế này, cuối cùng chẳng những không được gì mà còn đắc tội với Vạn cửu Khung, không cần thiết.
“Một ngàn vạn cân nguyên thạch thượng phẩm…”, Trần Đức nói thầm trong lòng, anh hoàn toàn không ngờ một cái quả bé như hạt dưa lại đáng giá như thế.
Nói thế có nghĩa là quả Âm Chi mà anh bỏ trong tiểu thế giới lại càng có giá hơn đúng không?
Quả của cây Đại Đạo mất ba mươi vạn năm để chín, mà quả Âm Chi thì mất cả trăm vạn năm mới chín một lần!
Quan trọng nhất là, anh có thể cảm nhận rất rõ, so với quả Âm Chi thì cái quả giống hạt dưa này thua xa, ít nhất là thua gấp mười lần ấy chứ nhỉ.
Trước đó anh có tổng cổng bảy quả, một quả Tiểu Y ăn rồi, một quả tặng cho Lưu Mặc Lâm, bây giờ chỉ còn lại năm quả Âm Chi!
Tất nhiên.
Trần Đức cũng không có ý định bán nó đi, quả Ảm Chi đó anh đế lại cho Tiểu Y, làm thức ăn cho nó.
Về phần quả Huyết Ngọc Tử Hải, ừm… Có thể bán, cũng có thể không bán, tất cả đều xem anh lưa chon thế nào.
“Anh bạn, Huyết Ngọc Tử Hải quý thì có quý, nhưng trước mắt đang có rất nhiều người thấy cậu sở hữu nó, mà cậu thì còn trẻ như vậy, để nó trong người, rời khỏi Thiên Tự Các, rời khỏi thành Thạch này sẽ không an toàn nữa, chi bằng bắn nó đi”.
Vạn Cửu Khung một nửa là khuyên nhủ, nửa còn lại là uy hiếp: “Cậu còn chưa tới ba mươi tuổi, thực lực cũng không mạnh bao nhiêu, ra khỏi thành Thạch sẽ biến thành con cá trên thớt mặc người chém giết, Huyết Ngọc Tử Hải với cậu mà nói là củ khoai nóng bỏng tay, chi bằng bán cho tôi, có Vạn Cửu Khung tôi bảo vệ, tôi tin có rất ít người dám đụng đến cậu”.
“Đúng đó, nhóc à, cậu hãy bán cho đạo hữu họ Vạn này đi, đế bảo vệ an toàn cho mình”.
“Nhóc con, đừng cố tăng giá nữa, một ngàn vạn cân nguyên thạch thượng phẩm đã cao lắm rồi đấy”.
Xung quanh, các võ giả luôn miệng khuyên nhủ, Trần Đức lại im lặng mãi không lên tiếng, như đang cân nhắc điều gì đó.
Rất lâu sau.
Anh cười quay đầu nhìn về phía Hồn Châu bên cạnh: “Lão tiền bối, ông thấy quả Huyết Ngọc Tử Hải này thế nào? Có hứng thú với nó không?”