Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, cả khách sạn lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh không một tiếng động.

Người đàn õng cầm cự kiếm tên là Chu Tu, là người phụ trách của khách sạn này, đồng thời cũng là chấp sự phụ trách trị an, tư pháp của thành Thông Thiên!

Đảc tội với hân, tuyệt đối không thể nào lăn lộn sống tiếp được ờ thành Thông Thiên.

Ánh mắt người đàn ông cầm cự kiếm như ngọn đuốc, cơ thể như một bức trường, cao lớn vạm vỡ, lướt nhìn qua tình hình ở hiện trường, thấy thương tích của ba người Mạc Ly Tiêu, cũng hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ kinh ngạc nhất thời, lát sau, ngạo nghề nhìn Trần Đức, lớn tiếng uy nghiêm quát:

“Còn ngây ra đó làm gì, con kiến trái đất nhỏ bé dám hủy khách sạn của tao, còn không tự sát đi, đợi tao đích thân ra tay hả?”

Tiếng quát của Chu Tu mang theo linh khí dao động, giống như hồi chuông vang vọng, lại giống như mười vạn thái sơn va đập đến, Tông ngực Trần Đức phập phồng, lùi lại mấy nước, sắc mặt soạt một cái trở nên tái nhợt, khó chịu.

Đồng thời một ngụm máu tươi trào lên cố họng,

nhưng bị anh cố gắng nuốt xuống.

Mạnh quá!

Đây chính là Địa Tôn giả ư?

Trần Đức kinh hãi trong lòng, kể cả anh đã đến cảnh giới như này, vẵn… không chịu nổi một tiếng quát của đối phương?

Trong đó đương nhiên cũng có nguyên nhản anh vừa mới đối phó với ba người Mạc Ly Tiêu nên đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, nhưng… tiếng quát này lại khiến anh chấn thương, thật quá khoa trương.

“Hay!”

Trong ánh mắt ba người Mạc Ly Tiêu tràn đầy phấn khích, kích động, ba người bọn họ chỉ hận không thể băm vằm Trần Đức thành hàng trăm mảnh, diệt trừ hậu họa, thấy anh bị ức hiếp, bọn họ cực kỳ hưng phấn, cực kỳ sảng khoái!

“Làm sao? Còn không tự sát?”, Chu Tu lại gằn giọng quát, giống như sấm sét kinh thiên đập xuống, điên xuống tấn công, tựa như cây búa khổng lồ ngút trời đập vào đầu Trần Đức.

Phụt phụt!

Hai tai Trần Đức chảy máu, cuối cũng không nhịn được máu từ khóe miệng chảy ra, rơi xuống mặt đất, đỏ cả một mảng.

“Chủ… chủ nhân…’1, Liễu Tông Nguyên đã bị dọa sợ đến không dám nhúc nhích, tình trạng của ông ta còn thảm hại hơn Trần Đức, đôi mắt, tai, lỗ mũi, khóe miệng, máu chảy như trút nước, vô cùng dữ tợn.

Trong lòng Trần Đức đầy tức giận, căn chặt rang, mặc dù anh bị thương, nhưng vẫn đứng thẳng người, không hề khom lưng, mạnh mẽ kiên cường.

Lau vết máu nơi khóe miệng, anh nhìn chằm chằm Chu Tu, nói rõ từng chữ: “Con mẹ mày! Muốn giết tao, mày đến thử xem!”

Cũng chẳng phải một mình anh hủy khách sạn, sự việc cũng chẳng phải bắt nguồn từ anh, gã này lại cứ nhằm vào anh không buông, vừa đến đã bắt anh tự sát.

Chẳng phải rõ ràng tên khốn này muốn giúp ba người Mạc Ly Tiêu sao?

Đáng hận hơn là muốn giết thì giết, hắn lại cố ý dùng ảm thanh để uy hiếp, chấn hãi anh!

Còn có gì để nói đây?

Đôi mắt Trần Đức tràn đầy lửa giận vô biên, anh đã nói chuyện với Linh Lung, chuẩn bị mượn sức mạnh của cô ta, đồng thời, kiếm Long Ngâm trong đỉnh Long Văn đã sẵn sàng chuẩn bị!

Cùng lúc đó, ba chữ con mẹ mày vừa được phát ra, tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, tim co giật dữdộl.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK