Trước đó, thần thức tách khỏi cơ thế nhiều nhất cũng chỉ trong ba phút, bây giờ, có thể đạt đến khoảng mười phút.
Theo cách nói của Linh Lung, trong lúc đối phương mất cảnh giác, thần thức của anh thậm chí có thể giết chết võ giả sau cảnh giới thiên tôn đến cảnh giới thông thần ngũ trọng!
Đương nhiên, tất cá đều phải xáy ra trong hình huống đối phương không đề phòng.
Vì Trần Đức sớm đã hợp nhất linh hải, kim đan, và thần thức, đương nhiên thực lực của anh cũng được tăng lên như nước đấy thuyền cao cùng với sự cường mạnh của thần thức.
Nhưng cảnh giới chưa đột phá, sau khi luyện hóa chân huyết linh thú, đặt đến địa tôn ngũ trọng, bây giờ vẫn là địa tôn ngũ trọng.
Nhưng cũng đủ để anh chiến một trận với địa tôn cửu trọng như Lục Âm Dương, nếu dốc hết toàn lực, thậm chí cũng có sức chiến đấu với cường giả thiên tôn tam, ngũ trọng.
Tháp Linh Thú mang lại lợi ích lớn lao đến vậy, Trần Đức lại đánh hỏng tháp Linh Thú, vì hành động này mà Trần Đức cũng hổ thẹn và tự trách bản thân.
Nhưng thấy Lục Âm Dương cũng không tỏ thái độ gì, ra vẻ đó chỉ là chuyện nhỏ, nỗi hổ thẹn trong lòng anh cũng biến mất, nghĩ lại thì cũng không thế trách anh, muốn trách thì chỉ có thế trách truyền tống phù mất tác dụng, không phải sao?
Hơn nữa, nếu Thông Thiên Các sớm nói rõ là không có tầng 1000, thì anh cũng sẽ không mạo hiếm trèo lẻn.
Chuyện của Chu Tu kết thúc, khóe miệng Trần Đức nở nụ cười tươi như gió xuân, đứng trước tháp Linh Thú, ánh mắt bỗng lướt nhìn một trăm ngàn võ giả có mặt, sau đó, lên tiếng nói:
“Mọi người nhớ rõ đây, tôi là Trần Đức, tự Bát Hoang, đến từ Côn Luân Hư, là người trái đất, mọi người… ai có ý kiến không?”
Giọng anh không cao, nhưng lại vang vọng ‘âm ầm như sét đánh ngày hè, vang dội bẽn tai tất cả mọi người, một lần nữa, một trăm ngàn võ giả chìm vào trong yên lặng, tĩnh mịch!
Lúc này, không aỉ dám nói gì, càng không có ai dám chế giễu, chẻ cười trái đất!
Không vì gì khác, chỉ vì Trần Bát Hoang quá mạnh!
Đối diện với thanh niên trèo lên đỉnh tháp này, bọn họ chỉ có kính sợ, chấn hãi, sùng bái…
Bất luận thành Thông Thiên hay Vân Tiẽu Giới, đều là những nơi tôn vinh cường giả, anh cường mạnh thì anh nói gì cũng đúng, kế cả xì hơi cũng có người đến ngửi, ngửi xong còn sẽ nói rất thơm, cá lớn nuốt cá bé theo nguyên tắc rừng xanh!
Một trăm ngàn người, không có ai trả lời Trần Đức, hiến nhiên, họ đều bị chinh phục bởi thực lực cường mạnh và sức hút kinh người của anh!
Trần Đức thấy không có ai trả lời, cũng không nói gì, lấy ra một bình rượu, sảng khoái uống mấy ngụm, sau đó, đi về phía các thí sinh sát hạch tập trung, tiếp sau đây sẽ là giai đoạn lựa chọn thế lực đế gia nhập.
Mỏi một lần anh cất bước, toàn bộ các tông môn, thế lực đều tim đập thình thịch, tiến lên một bước, rất hiển nhiên, tất cả đều muốn thu nhận Trần Đức vào thế lực nhà mình ngay lập tức, dưới hào quang của Trần Đức, kế cả mạnh như Bàn Chiến cũng tạm thời bị bỏ qua, không được để ý đến.
“Đáng chết!”, Trần Đức càng được người khác tôn kính, sùng bái, sợ hãi, Lảng Không càng không vui, càng hận, cả cơ thể run lẻn càng dữ dội, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn giọt máu, lòng bàn
tay bị móng tay câm vào chảy ra máu tươi: ‘Tại sao, tại sao hắn mạnh như thế, chỉ là một người trái đất thôi, rốt cuộc là tại sao? Tại sao tỏi không bằng hắn?”
Nghĩ đến vẻ giương oai diễu võ, ngông cuồng, ngạo mạn trước đó và dáng vé khiêu chiến, kinh thường Trần Đức…
Nực cười đến thế nào!
Đáng thương đến thế nào!
Hắn cũng hiếu ra, Trần Bát Hoang không nhận lời thách thức, khiêu chiến của hắn, không phải là sợ hắn, mà là coi thường hân thực sự, không thèm so đo vơi hắn!
Trong mắt Trần Bát Hoang, hắn không đáng nhắc đến!
Hoàn toàn chỉ là một nhân vật nhỏ không lọt vào mắt, chỉ vậy mà thôi!
Kể cả là bây giờ, mặc cho hắn không phục, sát khí nặng nề đến mức nào, Trần Bát Hoang cũng chưa từng nhìn thẳng vào hắn…