Hết khối này đến khối khác!
Cứ như Tử Linh Thạch không tốn tiền mua, cứ liên tục xuất hiện, liên tục bị hấp thu hết sạch, cứ lặp lại như thế mấy trăm giây, hơn trăm khối Tử Linh Thạch được mang ra, mỗi khối nặng hơn năm mươi ký!
Cũng trong khoảng thời đó, có lẽ Trần Đức đã hấp thu hàng ngàn ký Tử Linh Thạch!
“Ầm!”
Đột nhiên.
Một âm thanh trong tréo, nhưng tiếng đập vào mặt nước vang lên.
Có thể thấy rất rõ, khí thế của Trần Đức, dao động cúa linh khí bẳt đầu điên cuồng tăng lên, như cột nước chọc trời liên tục dâng cao!
Bấy giờ, sâc mặt của tất cả mọi người đều trờ nẻn cứng ngắc, không có ngoại lệ.
Ánh mât nhìn chằm châm Trần Đức, tim đập nhanh thình thịch!
Trưởng lão Phong cũng sững sờ ngay tại chồ, mãi một lúc lâu vẩn không thể nói nên lời.
Đột phá!
Trần Bát Hoang.
Cậu ta… Thật sự đột phá!
Trần Bát Hoang.
Đột phá rồi!
Từ đầu đến cuối, mất nhiều lắm cũng chỉ là thời gian mấy trăm hơi thở mà thôi, trong thời gian ngân như thế, Trần Bát Hoang thật sự đã đột phá từ Thông Thần cửu trọng lên Thần Tôn nhất giai!
Thế nhưng!
Sau khi đột phá, xu thế tăng trưởng của anh cũng không hề giảm bớt, một bước lên mây, tiếp tục đánh thẳng lẻn cảnh giới cao nhất!
Cả đỉnh núi đều chìm trong một sự im lặng đến lạ thường.
Mọi người…
Đang hoảng hốt nhln chắm châm vào một màn
trước mặt, sợ đến mức không thể sợ hơn được nữa, cứ như vừa gặp ma vậy, khủng bố đến nổi con người ta hít thớ không thông, chắng nghĩ ngợi được gì!
Trong ánh mât của tất cả mọi người.
Trần Bát Hoang.
Lại đột phá!
Thần Tôn nhị giai!
Thần Tôn tam giai!
Thần Tôn tứ giai!
Thần Tôn ngũ giai!
Anh đột phá, thật sự đơn gián như đang ăn bữa cơm uống miếng nước vậy, một hơi, anh lại… Trực tiếp đột phá lẽn tới Thần Tôn ngũ giai đỉnh phong!
“Phụt!”
Đột nhiên.
Trong đám đông có một ông lão Thần Tôn lục giai hộc máu, ngửa mặt lên trời ngã xuống, ánh mắt đầy tuyệt vọng, đôi mát hoảng hốt, không ngừng run rẩy vì sợ hãi…
Mười phút!
Chí trong mười phút ngắn ngủi!
Từ Thông Than cửu trọng lên tới Thần Tôn ngũ
giai!