Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc mọi người vẫn còn đang kinh hãi, kiếm trong tay Nghiêm Sương đã bât đầu khua múa, cùng với sự chuyển động của từng đường kiếm, ngay cả đám người Lâm Chấn Lôi và Tô Tây Pha cũng vô cùng kinh ngạc.

Thất Sát kiếm,

Tổng cộng bảy chiêu!

Chiêu này mạnh hơn chiêu kia, mỗi một kiếm đều có sức mạnh mang tính hủy diệt,

Mà Nghiêm Sương lúc này lại… lại đồng thời thi triển ra bảy chiêu kiếm pháp nảy!

Trước kia sao không phát hiện hắn yêu nghiệt và kinh khủng như vậy? Tất cả trường lão tim đập nhanh, giống như nhặt được bảo bối vậy, cực kỳ hưng phấn!

Đồng thời thi triển Thất Sát kiếm, dù là bọn họ cũng rất khó làm được!

Hết lần này tới lần khác, Nghiêm Sương đều làm được nó!

Mặc dù, uy lực nhỏ hơn bọn họ, nhưng đối phó với một Trần Bát Hoang thì hoàn toàn dư sức có thừa!

Đây không phải là giết gà dùng đao mổ trâu nữa, mà là dùng đao giết rồng!

“Ầm ầm!”

Tốc độ của Nghiêm Sương cực mạnh, lúc bóng người lóe lên có thế nhìn thấy từng trận hồng quang, hư không sụp đổ đứt gẫy, phát ra từng trận ầm ầm, kinh động lòng người!

Nghiêm Sương vượt xa mức phát triển bình thường,

Là cảnh giới Linh Hải kỳ đỉnh phong, vậy mà lại thi triển ra uy thế và thực lực của Kim Đan kỳ!

Cảnh tưởng này dù là Ngụy Vô Minh cũng phải nhìn đến mức mí mắt run rấy, chấn động, kinh ngạc không thôi.

Cùng giây đó,

Nghiêm Sương lao về phía Trần Đức, hồng quang đầy trời, trực tiếp chôn vùi anh, bảy kiếm hoàn mỹ của Nghiêm Sương vượt quá sự tầm thường đã hạ xuống!

“Ầm!”

Không gian va chạm rồi rung chuyển.

Nước sông Tây Lưu cuồn cuộn bắn nước lên cao trăm mét.

Trước cảnh nước,

Nghiêm Sương thu kiếm,

Hắn bày ra dáng vẻ vô cùng tự tin và đầy giễu cợt, sau đó xoay người rời đi rất phóng khoáng, cũng không thèm nhìn đảng sau,

Bởi vì,

Quả thực hắn không nghĩ rằng tên phế nhân như Trần Bát Hoang có lý do gì có thể còn sống dưới Thất Sát kiếm của mình.

Loại phế vật này,

E rằng sớm đã tan xương nát thịt, không còn tồn tại ấy chứ?

Nghiêm Sương thu kiếm, sau đó hành lễ vời Đinh Nghi:

“Trưởng lão Đinh, đệ tử may mà không thẹn với mệnh lệnh, đã diệt chết Trần Bát Hoang, dọn dẹp cho Vô Song môn”.

“ừ, làm không tệ”.

Đinh Nghi gật đầu hài lòng, ông ta vô cùng tán thưởng Nghiêm Sương, mât nhìn cảnh nước đang chảy kia, ông ta nói: “Đáng tiếc dùng quá sức, không giữ lại được đầu hắn, giết chết như vậy đối với hắn mà nói quá nhẹ nhàng”.

“Trưởng lão Đinh…”

Lời trưởng lão Đinh vừa dứt lời,

Đột nhiên,

Một tiếng nói bình thản lại đầy u ám, mang theo ý chơi đùa đột ngột vang lên:

“Sao vậy… Trần Bát Hoang tôi chết quá dề dàng nhẹ nhõm khiến ông thất vọng?!”

Âm thanh vang lên bất ngờ giống như sấm dội mùa hè văng vẳng bẽn tai mọi người.

Nhất thời,

Khiến cơ thể mọi người hơi chậm lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK