Thánh địa Thái Thương, một trong ba thánh địa viền cố lớn.
Thánh địa Thái Thương giống với tộc Hiên Viên, cắm rễ ở Nam Hạ Châu, nhưng mồi một nơi trung tâm của thế lực viền cố đều tương đối bí mật, thậm chí ấn núp trong hư không, nếu không có người dẫn đường thì không thế vào được.
Điện chính của thánh địa Thái Thương.
Giờ phút này,
Bốn phía điện đường, khách quý chật nhà, hơn mười thân ảnh khống lồ ngồi xuống chỗ của mình, mà ngay phía trên cũng có một cường giả siêu cấp đang ngồi, vị cường giả này không phải ai khác chính là thánh chủ đương nhiệm của thánh địa Thái Thương, Thương Hải Nguyệt.
Trung tảm đại điện,
Chỉ có một người.
Một người đang quỳ.
Một người Trần Đức đã từng gặp qua.
Tào Nam Thiên!
Các chủ Tào Nam Thiên của Thiên Tự Các ở đảo Định Thiên.
Lúc ở đảo Định Thiên, thân phận của ông ta cực cao, cực kỳ được tôn sùng, còn trong đại điện này, ông ta giống như một tên lâu la nhỏ không thể nhỏ hơn, quỳ cách thánh chủ Thương Hải Nguyệt khoảng chừng năm trảm mét, hơn nữa đầu gần như chạm đất,
Trên trán của ông ta,
Phủ đầy mồ hôi lạnh. Không có gì khác,
*Cập nhật chương mới nhất tại tamlinh247.com.vn
Với địa vị của ỏng ta, vốn dĩ khỏng có tư cách gặp thánh chủ, nếu muốn đối thoại với thánh chủ thì phải thỏng qua truyền đạt của thượng cấp, thượng thượng cấp, thượng thượng thượng cấp.
Có thể quỳ ở đây, có thể quỳ trước mặt thánh chủ thánh địa Thái Thương đã là vinh hạnh cả đời của ông ta.
Mà đây,
Chỉ vì một người,
Trần Bát Hoang!
Người xung quanh cho dù không cố ý nở rộ uy áp, nhưng Tào Nam Thiẽn đều cảm thấy hô hấp có chút khó khản. Trong đại điện yên tĩnh hồi lảu truyền ra giọng nói uy nghiêm của Thương Hải Nguyệt:
‘Trần Bát Hoang kia thật sự có thể chữa khỏi cho thánh nữ theo như lời ông nói?”
“Bấm thánh chủ, đúng là như vậy!”
Tào Nam Thiên không dám ngẩng đầu, run rầy nói: “Thánh chủ, thánh địa Thái Thương của chúng ta ngàn vạn lần không thế đắc tội với hắn, hắn không chỉ giỏi y thuật, luyện đan như thần, có ấn ký thiên tâm yêu nghiệt, mà sau lưng hắn còn có một người cực kỳ kinh khủng, chúng ta không thế chọc nổi!”
“Ồ? Ai?”, Thương Hải Nguyệt nói rất lạnh, nghe không ra vui hay giận: “Sau lưng hẳn còn có một người thánh địa Thái Thương không chọc nổi?”
Tào Nam Thiên hơi ngưng lại, thận trọng nói:
“Nước Vạn Thánh, hoặc nói, nữ hoàng nữ Vạn Thánh, Ưng Thanh Vũ!”
Thân phận của ưng Thanh Vũ rất thần bí, người cấp bậc như Tào Nam Thiên vốn không thế tiếp xúc được, nhưng từ sau chuyện của Thiên Tự Các, ông ta liền chú ý tới ưng Thanh Vũ!
Ngày đó,
Nếu không phải ưng Thanh Vũ thì ông ta, còn có Trần Bát Hoang đã chết từ lâu rồi!
Một người mạnh mẽ như vậy giúp đỡ Trần Đức, ông ta không thế không chú ý.
Vốn dĩ sau khi chuyện của đảo Định Thiên kết thúc, theo như ước định, õng ta muốn mời Trần Đức về thánh địa Thái Thương chữa bệnh cho thánh nữ, nhưng trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, thậm chí ông ta còn không phản ứng kịp, ba chữ Trần Bát Hoang đã tràn khắp thiên hạ,
Thời gian này,
Thậm chí thánh địa Thái Thương cũng định ra tay với anh, Tào Nam Thiên không thế không đi điều tra mối quan hệ của Trần Bát Hoang và Ưng Thanh Vũ.