Sau khi biết được nhà họ Chu không có người, cả đám lại lần theo dấu vết, cuối cùng tìm được Đệ Ngũ Vân Yên – mẹ Trân Đức.
“Sau khi tìm được Đệ Ngũ Vân Yên – mẹ của cậu thì đã không thấy cậu đâu, chỉ còn lại bà ấy và Đệ Ngũ Hiên…”
“Cuối cùng, mẹ cậu và Đệ Ngũ Hiên kia cùng người đàn ông họ Trần cũng không tránh khỏi một trận chiến. Trận chiến ấy, mẹ cậu và Đệ Ngũ Hiên đều thua một cách thê thảm, song… lại được một ông lão cứu. ông lão ấy quỳ dưới đất, cầu xin người đàn ông kia, giằng co một lúc lâu mới cứu được cả hai”.
“Họ nói gì?”, Trần Đức hỏi.
“Tôi không biết vì tôi hoàn toàn không có tư cách đến gần họ”, Lâu Vạn Xuân buồn bã lắc đầu.
‘Nhưng cuối cùng, ông lão kia vần dằn được
mẹ cậu và Đệ Ngũ Hiên đi. Sau đó, người đàn ông họ Trần kia nói với tôi, bảo tôi nhất định phải tìm được và giết chết cậu”.
“Nếu tôi có thể làm được, vậy thì… sẽ thưởng hậu hĩnh cho tôi, phần thường ấy đủ để thực lực của tôi tăng lên gấp trăm lần!”
“Thế nên ông cũng nói chuyện này cho Phương Tâm Ngọc và Tà Vô Cương, bảo họ giết tôi?”, ánh mắt Trần Đức chợt lạnh lẽo.
Tất cả mọi thứ đều giống như dự đoán của anh, lúc trước mục tiêu của Phương Tâm Ngọc và Tà Vô Cương đều không phải đám Trương Phàm, mà là mình!
Lâu Vạn Xuân run lên, đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu run bần bật.
Õng ta nào dám trực tiếp trả lời vấn đề ẩy?
Lâu Vạn Xuân nơm nớp lo sợ nói:
“Trần Bát Hoang, cậu Trần, lúc trước tôi cũng là bị ép buộc, nếu tôi không làm theo lời người đàn ông họ Trần kia thì chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn, giống như ngày hôm nay, tôi…”
“Lâu Vạn Xuân, tôi sẽ cho ông chết một cách thoải mái”, Trần Đức ngát lời ông ta, giơ Long Ngâm
lên.
“Ầm!”
Bỗng nhiên có một tiếng nổ vang lên, trên bầu trời có một luồng ánh sáng đỏ bắn thẳng về phía Trần Đức.
Trần Đức nhảy một cái, lập tức lùi lại, nhìn lên
cao.
ở chỗ đó không biết bao giờ lại có một người đang đứng.
Đó là một người đàn ông khoảng 27 28, mặc một bộ áo dài bằng gấm, kiêu ngạo đứng trên đám mây, cười cợt nói: “Lâu Vạn Xuân, ông đường đường là một người canh giữ mà lại quỳ trước mặt loại rác rưởi như thế? Ha ha…”
“Ưng… Ưng Thiên Hà?”, Lâu Vạn Xuản nhìn thấy người đó thì chấn động, sau đó ánh mắt chợt lộ ra vẻ mừng rỡ, đứng bật dậy, dùng hết sức gào lên:
“Cậu Ưng, cứu tôi với!”
Vạt áo Ưng Thiên Hà tung bay, lỉnh khí đỏ cam bao phủ toàn bộ cơ thể giống như một vị thần đứng trên mây.
Mội người trong Vô Song Môn thấy hắn ta thì
không khòi ngơ ngác.
Sao… sao lại đến thêm một tên nữa?
Đây là ai?
“ưng Thiên Hà…”, Ngụy Vô Minh giật mình nhìn bóng người cao to kia, trong con ngươi già nua lộ ra chút kiêng kỵ!
Lão không ngờ ưng Thiên Hà sẽ đến nơi này!
“Môn chủ, rốt cuộc thì hắn ta là ai, tại sao lại mạnh như vậy?”, Âu Dã Tư Linh lại bị đả kích thêm lần nữa, tuổi tác của ưng Thiên Hà cũng không lớn, vẳn chưa đến 30, nhưng đã hoàn toàn vượt xa cô ta, thậm chí là bỏ xa Lâu Thiên Khung và Lâu Vạn Xuân!
“Hắn ta… đến từ nhà họ ưng ở Vân Tiêu Giới!”