Trong nháy mắt.
Trần Bát Hoang đã đến!
Đến trước thiên võng.
Anh giơ nắm đấm lên.
Một đấm.
Đánh vào thiẻn võng.
Ngay sau đó…
Cả tấm lưới giống như một cành hoa, đột nhiên nở rộ hết lớp này đến lớp khác, từng tầng dao động!
Ngay sau đó.
“Răng rắc!”
Thiên võng, nát!
Vô số hào quang vỡ vụn, nổ tung!
Không chỉ là một lỗ hổng, mà cả thiên võng đều vỡ vụn, đường vân màu đỏ nổ tung, rơi như mưa, rào rạt rơi xuống giữa hư không, trông như đóa hoa nớ rộ giữa không gian, xuất hiện một khe hở!
“Hả?
»»
“Nứt ra rồi?”
“Sao… Sao… Sao lại như thế được?”
Vô số võ giả chợt ngơ ngác, trợn mắt há hốc miệng, cả Huyết Đồ cũng cứng đờ cả người, kinh ngạc: “Lại khiến tao bất ngờ thêm một lần nữa hả?”
Trước thiên võng.
Trần Đức cởi bỏ trói buộc trên người Cơ Tuyết và Bạch Tĩnh Vân, đẩy bọn họ ra ngoài: “Hai người đi đi, càng nhanh càng tốt, đừng quay đầu lại!”
“Anh Bát Hoang, anh…”
Vẻ mặt Bạch Tĩnh Vân đầy hoảng sợ, nước mắt đầy mặt: “Anh khỏng đi ư?”
“Không… Không đi!”
Trần Đức lắc đầu, nở nụ cười sầu thảm: “Tôi không đi được, cũng không thế đi”.
“Anh…”
“Cơ Tuyết, dẫn cô ấy đi!”
Sắc mặt Trần Đức trầm xuống, anh không muốn
■y
—
nhiều lời, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
“Được!”
Cơ Tuyết đang định nói gì đó, thấy sắc mặt Trần Đức không ổn thì chẳng hỏi thêm gì, dẫn Bạch Tĩnh Vân trốn vào hư không, chạy thật xa.
“Phụt!”
Bọn họ vừa mới rời đi, thì miệng Trần Bát Hoang đã phun ra một ngụm máu tươi.
Để giữ được lý trí.