Lục Phúc âm trầm nói: "Thư Tuyết, sao cô có thể tùy tiện tin lời một người qua đường mà nghi ngờ cậu Mục chứ?"
Ông ta lập tức đi tới trước mặt Trần Đức, quát: "Nhóc con, cậu đứng đây châm ngòi quan hệ giữa chúng tôi và cậu Mục rốt cuộc là có ý gì? Cho cậu 3 giây, mau cút đi!"
Khi nói câu đó, Lục Phúc khẽ ra hiệu cho Trần Đức, khuyên anh đi mau lên.
Nói thật, sao ông ta lại không biết tính của Mục Lâm chứ, tên nhóc này từ nhỏ đã tâm tư ác độc, vì đạt được mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, có chuyện gì là gã không làm được?
Trần Đức có thể nói ra sự thật trước mặt nhiều người như vậy là đã rất gan dạ rồi.
Nhưng, dù đó có là sự thật, có gan dạ thì sao?
Chẳng qua cũng chỉ là tự tìm đường chết thôi.
Vẫn là câu nói cũ, hãy chấp nhận thực tế đi!
Với tình hình trước mắt, nếu không còn sự bảo vệ của Mục Lâm thì ông ta và Lục Thư Tuyết rất khó đến được nhà họ Lục một cách an toàn.
Thế nên, dù biết rất rõ, nhưng ông ta cũng không thể lộ ra được.
"Cút?", Trần Đức khá là thú vị liếc nhìn Lục Phúc: "Nếu tôi không muốn cút thì sao?"
"Ha… Nếu cậu không cút, vậy khỏi cần chú Phúc ra tay, tự tôi sẽ khiến cậu máu tươi bắn mười bước", Mục Lâm kiêu ngạo đắc ý nói, gã đã nhận ra thực lực của Trần Đức, Linh Căn sơ kỳ ư?
Tuy Mục Lâm cũng ở cảnh giới này, nhưng gã tự nhận là cùng cấp thì cũng không mấy ai có thể vượt trội hơn và đánh thắng được mình.
Huống chi, nơi này còn đều là người của gã!
"Mục Lâm, bác Phúc!", Lục Thư Tuyết là một người rất tốt bụng, cô ta không muốn người vô tội chết vì mình, bèn đứng ra nói: "Có lẽ anh ta cũng không có ý xấu, để cho anh ta đi đi".
So với tính mạng của một người vô tội thì sự thật và lời nói của Mục Lâm đã không còn quan trọng nữa!
Vốn dĩ, Mục Lâm định ép tên trước mặt quỳ xuống xin lỗi, rồi bảo cậu ta cút đi.
Có điều, Lục Thư Tuyết lại đứng ra nói chuyện giúp cậu ta, thoáng chốc đã khiến Mục Lâm khó chịu và ghen ghét.
Khi gã khó chịu thì chỉ muốn giết người.
"Có lẽ? Haiz… Thư Tuyết, em vẫn còn trẻ quá", Mục Lâm lắc đầu, nói với giọng lên mặt dạy đời: "Chẳng ai biết cậu ta núp trong tối bao lâu, trong chúng ta không ai quen cậu ta hết, dựa vào gì nói cậu ta không có ý xấu? Lỡ là người của bác hai em cử tới thì sao? Thả cậu ta đi chẳng khác nào thả hổ về rừng".
"Vẫn là chú Phúc nhìn xa trông rộng, biết tên nhóc này mưu đồ xấu xa, nên… hay là giết đi, cho xong hết mọi chuyện".
Mục Lâm hoàn toàn không màng đến Trần Đức nghĩ gì, chẳng qua chỉ một con cá đang nằm trên thớt, muốn giết thì giết, muốn vặt cổ thì vặt cổ thôi, không phải sao?
Mục Lâm nói xong bèn rút đao, ánh đao sắc bén dưới ánh mắt trời có vẻ hết sức chói mắt.
Lục Thư Tuyết nhíu mày, bướng bỉnh đi đến trước mặt Trần Đức, chắn anh ở phía sau nói: "Mục Lâm, anh muốn giết anh ta thì hãy giết tôi trước đi".
"Thư Tuyết, cô làm gì vậy?", Lục Phúc cau mày, luống cuống, sốt ruột nói: "Mau quay lại!"
Cứ thế đưa lưng về phía một người xa lạ là rất nguy hiểm!
Lỡ cậu ta là người nhà họ Lục cử tới thật thì giờ Lục Thư Tuyết hoàn toàn không có khả năng chống lại!
"Không!"
Lục Thư Tuyết không nghe, cô ta tin vào trực giác và giác quan thứ sáu của mình, kiên quyết nhìn Mục Lâm: "Mấy người muốn đụng đến anh ta thì tôi sẽ chết cho xem!"
"Thư Tuyết, một người xa lạ mà thôi, có đáng để em phải làm như vậy không?", trong mắt Mục Lâm hiện lên sát khí, hận không thể ăn tuơi nuốt sống Trần Đức.
Gã và Lục Thư Tuyết quen biết nhau lâu như vậy, thậm chí còn lớn lên cùng nhau, nhưng cũng chưa từng được đối xử như thế.
"Tôi chỉ không muốn khiến một người vô tội uổng mạng thôi", Lục Thư Tuyết khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, nói với giọng đầy kiên định.
"Được, được, được!"
Mục Lâm tức giận đến mức nói liền ba chữ được: "Nhóc con, coi như mày gặp may, nhưng mày không thể rời khỏi đội ngũ của tao, chỉ có thể đi theo bọn tao đến nhà họ Lục!"
Mục Lâm bó tay, Lục Thư Tuyết quá cứng đầu, gã lại không muốn khiến cô ta bị thương.
Vì kế hoạch của mình, gã chỉ có thể thỏa hiệp.
Điều may mắn duy nhất chính là tên kia là một con tép riu, không thể nào ảnh hưởng đến kế hoạch của gã. Hơn nữa, Mục Lâm còn có thể lợi dụng cơ hội đó giết chết cậu ta!
"Xin lỗi nhé, tôi không có thời gian đi cùng mấy người", Trần Đức chậm rì rì nói: "Mục đích của tôi là Thiên Kiếm Phong, không phải nhà họ Lục".
"Nhóc con, mày muốn chết có phải không?", sắc mặt Mục Lâm lập tức thay đổi: "Có tin tao giết mày ngay luôn không hả?"
"Chàng trai nhẻ, đừng không biết điều", Lục Phúc cũng nói.
"Vừa hay Thiên Kiếm Phong cũng tiện đường với chúng tôi, nếu anh không đồng ý thì có lẽ sẽ chết thật đó", Lục Thưu Tuyết quay đầu lại nhỏ giọng khuyên: "Gã mà muốn giết anh thật thì đến lúc đó tôi cũng không ngăn cản nổi đâu".
Lục Thư Tuyết biết, đây đã là giới hạn của Mục Lâm rồi, với tình hình như bây giờ, nếu Mục Lâm muốn giết người thì cô ta cũng không cản nổi. Sau mấy ngày bôn ba, chiến đấu, chạy trốn, cô ta đã yếu đi rất nhiều.
"Tiện đường?"
Trần Đức suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Cũng được, vậy tôi sẽ đi theo mấy người một đoạn".
Lục Thư Tuyết là một cô gái tốt bụng, rơi vào tay một tên thích lợi dụng khi người ta gặp khó khăn như Mục Lâm thì e rằng sẽ bị hủy hoại. Nếu đã tiện đường, anh cũng không để ý đi chung một đoạn.
Chẳng phải Mục Lâm muốn giết anh à?
Anh cũng muốn nhìn xem Mục Lâm định giết mình thế nào?
"Coi như mày biết điều", Mục Lâm hừ lạnh, cất đao đi.
Lục Phúc cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng không quan tâm đến tính mạng của một người qua đường như Trần Đức, điều duy nhất ông ta để ý chỉ có sự an toàn và tương lai của Lục Thư Tuyết.
Để đề phòng Mục Lâm ra tay với Trần Đức, Lục Thư Tuyết cố ý đứng gần anh: "Xin chào, tôi tên là Lục Thư Tuyết".
"Tôi họ Trần, tên Trần Đức, tự Bát Hoang", Trần Đức cười báo tên mình ra, hai người khẽ bắt tay nhau coi như chào hỏi.
"Trần Bát Hoang? Tên rất hay".
Tên này nghe khá là khí phách, Lục Thư Tuyết cười nói: "Anh đến Thiên Kiếm Phong để rèn luyện, hay là định mượn sức mạnh ở đấy đột phá cảnh giới?"
"Đều không phải", Trần Đức lắc đầu, ăn ngay nói thật:
"Chỉ là đi giết một người, một kẻ thù mà thôi".
"Giết người? Được rồi…"
Lục Thư Tuyết cũng không cảm thấy lạ hay bất ngờ với việc đói, nơi đây là Côn Luân Hư, không phải thế tục, chuyện như giết người thì ngày nào cũng có ở một nơi khắc nghiệt như này.
Trên Trái Đất, Côn Luân Hư chính là một nơi ngoài vòng pháp luật, là thiên đường của võ giả, nhưng cũng có thể nói… là địa ngục!