Thậm chí, còn dùng từ “cậu” để gọi Trần Bát Hoang!
Xưng hô như thế rất ít xuất hiện ở một nơi như Côn Luân Hư, ví dụ như Mục
Lâm, người hầu hay thậm chí là Lục Phúc cũng chỉ gọi gã là cậu chủ Mục,
chứ không phải cậu Mục
chứ không phải cậu Mục.
Không phải là gã không thích cái xưng hô cậu Mục, mà là gã không xứng!
Thực lực của Mục Lâm còn chưa đạt tới trình độ để người ta gọi gã là cậu!
Đầu óc mọi người như nổ tung, không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt.
“Cậu Trần…”, trong khi mọi người có mặt ở đây đang hoảng sợ thì Bộ Kinh
Phong lại nói chuyện, chỉ vào Mục Lâm hỏi: “Cái tên kia là bạn của cậu hả?”
Chuyến này, Bộ Kinh Phong vốn định giết Truy Phong Sư và chủ nhân của
nó!
Người hầu của hắn ta cũng không thể chết một cách vô ích như thế được.
Nhưng, nếu Mục Lâm là bạn của cậu Trần thì cũng chỉ đành từ bỏ, hắn ta
không muốn là địch với Trần Bát Hoang.
“Bạn sao…”, Trần Bát Hoang nghiền ngẫm, cười cợt nhìn Mục Lâm: “Gã
từng nói cái loại ‘rác rưởi, thấp kém’ như tôi là không xứng đi cùng với mình.
Có tôi sẽ không có gã, có gã sẽ không có tôi”.
“Thế nên, tôi và gã cũng không phải bạn bè”.
“Cậu Trần!”, Mục Lâm luống cuống, khi gặp phải sự sống còn, gã lập tức tỉnh
táo lại từ trong cú sốc, van nài, cầu xin: “Cậu Trần, sao chúng ta lại không
phải là bạn được cơ chứ? Chúng ta lên đường với nhau lâu như vậy thì đã là
bạn bè rồi! Bạn cùng đồng hành đó! Cầu xin cậu, cứu tôi đi mà!”
Mục Lâm thật sự sốt ruột, gã rõ ràng cảm giác được ngay khi Trần Đức phủ
nhận hai người là bạn thì sát khí trên người Bộ Kinh Phong lập tức trở nên
vô cùng mãnh liệt, khóa chặt lấy mình. Sát khí ấy rất nồng, rất nặng như một
ngọn núi lớn đè lên người khiến gã không thở nổi, trái tim như muốn ngừng
đập, thật là đáng sợ!
Đáng tiếc, Bộ Kinh Phong đã nhận được câu trả lời mà mình muốn.
Nhoáng cái, vèo!
Hắn ta lập tức hành động, xông thẳng đến trước mặt Mục Lâm!
Hai chân của Mục Lâm không khỏi bịch một cái quỳ xuống đất, sau đó, Bộ
Kinh Phong giơ tay, đập thẳng lên đầu gã.
“Bốp!”
Tai, mắt, mũi, miệng của Mục Lâm lập tức đổ máu, rồi hét thảm, nhìn Lục
Phúc bên cạnh: “Cứu… cứu tôi… chú Phúc…”
Cứu gã?
Làm sao Lục Phúc dám chứ?
Đừng nói giờ ông ta hoàn toàn không có khả năng ấy, dù còn ở trạng thái
đỉnh cao thì khi gặp phải Bộ Kinh Phong cũng không đỡ nổi ba chiêu nữa là!
Ông ta lấy cái gì để cứu Mục Lâm chứ?
Lục Phúc chẳng những không cứu, mà còn lùi ra xa hơn!
Cùng lúc đó, trong tay Bộ Kinh Phong cũng xuất hiện một con dao găm, lưỡi
dao ma sát với không khí phát ra tiếng rít chói tai như một con rắn độc xông
thẳng về phía Mục Lâm.
“Phụt!”
“Phụt!”
“…”
Giây tiếp theo, tay chân Mục Lâm đều bị dao găm trực tiếp chặt đứt. Nhưng
Mục Lâm vẫn chưa chết, Bộ Kinh Phong cố tình không giết gã để gã hưởng
thụ sự đau đớn trước khi chết. Mục Lâm phát ra tiếng hét thảm như giết heo
làm da đầu người ta run lên.
Mấy tên tôi tớ của gã hoàn toàn không dám ra tay, chỉ biết trơ mắt nhìn, sợ
tới mức mặt mày trắng bệch, run lẩy bẩy lùi ra sau.
“A Cam, tôi trả thù cho cậu”, Bộ Kinh Phong trầm giọng nói, sau đó con dao
găm trong tay bèn đâm phập vào đầu Mục Lâm.
Mục Lâm, chết!
Chết trong sự sợ hãi, hoảng sợ cùng cực, ngã sóng soài vào vũng máu.
Bộ Kinh Phong cũng không có rút con dao găm kia ra, vì nó là con dao găm
của tôi tớ nhà mình!
“Chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi”.