Giống như các binh lính của mình, gã ngã trong vũng máu, trên mặt viết đầy chữ kinh hoàng,
Trước cửa cung Bất Tử hoàn toàn rơi vào yên
Tất cá lính canh phòng bao gồm cả ưng Xung và ưng Chi đều kinh hoàng nhìn ưng Thiên Hải ngẵ xuống, sâu trong đáy lòng dấy lên sóng biến kinh thiên động địa!
Sao… sao có thế?
ưng Thiên Hái, chết… chết rồi?!
Bọn họ quả thật không dám tin cảnh tượng trước mắt,
Ưng Thiên Hải chính là người mạnh nhất trong số bọn họ, là tồn tại Thần Tôn mười hai giai!
Vậy mà lại chết như vậy?
Ngay cả một câu nói chưa nói xong, một chiêu chưa giơ ra liền trực tiếp bị giết trong nháy mât?
Trong đầu ưng Xung và ưng Chi trống rồng, ngây ngốc.
Mãi đến khi Trần Đức đến trước cửa cung Bất Tứ.
Bọn họ mới vừa tỉnh hồn trong ngơ ngác.
“ưng Chi, làm sao đây, có cần khởi động trận pháp để giết chết không?”, ưng Xung chăm chú hỏi.
“Không không không”, ưng Chi lắc đầu: “Trận pháp nhà họ ưng dùng để ngăn chặn địch mạnh, khởi động một lần tiêu hao cực lớn, dùng nó đi đối phó với một người Thông Thần Nhất Trọng, không đáng!”
“Vậy làm sao đây? ưng Thiên Hải cũng chết rồi, nếu phái người xuống sẽ tương đương với tự tìm cái
chet, hai người chúng ta tat nhiên không phai đoi thú cúa hắn”, Ưng Xung nói.
Ưng Chi hít sâu một hơi rồi nói: “Hân không phải muốn tiến vào cung Bất Tử sao? Chúng ta không mở cửa, làm sao hắn vào được?”
“Cũng đúng…”, Ưng Xung cũng cho là điều đương nhiên: “Không vào được, hắn sẽ phái rời đi, cũng không biết tẻn nhãi này rốt cuộc lai lịch thế nào”.
Lúc hai người nói chuyện, trước cửa cung Bất Tử, Trần Đức thu hồi kiếm Long Ngâm, anh lắng lặng đứng nơi đó giống như cái cọc gò.
Anh đang quan sát thăm dò kết cấu của cửa
lớn.
Ba giây sau,
Đột nhiên,
Hai cánh tay của anh dùng sức, một quyền cứng rắn đánh vào cứa lớn.
“Bùm!”
Nhất thời,
Một tiếng nổ vang truyền ra, sóng âm cuộn
từng tầng.
Nhưng,
Cửa cũng không có bất kỳ tổn thương nào.
“ứng Chi, hắn… muốn đập cửa lớn?”, cảm nhận được tiếng sóng cực lớn kia, Ưng Xung sợ hết hồn hết vía: “Nếu bị hằn đập làm cho cửa mở ra thì làm sao đây?”
“Cung Bất Tử chính là chế tạo từ đá Huyền Tinh, trình độ bên bí kiên cố có thể so sánh với bộ giáp mềm ban đầu Chiếu Vương ban cho Ưng Thương, dùng quyền đập được sao? Ha ha!”, Ưng Chi cười nhạt: “Nếu hân có thể đập được, tôi ăn phản!”
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Lời Ưng Chi vừa dứt, lại từng làn sóng mãnh liệt cuồng bạo truyền ra,
Ba giây sau,
Đột ngột,
“Rẩc rắc!’
ưng Chỉ, ưng Xung cùng với hai ngàn lính canh phòng rõ ràng nghe thấy một tiếng động lạ truyền ra, bọn họ còn chưa phản ứng, Trần Đức lại dùng sức, dùng sức, lại dùng sức,
Một quyền hạ xuống!
“Bụp!”
Đi cùng với tiếng nổ vang cực lớn,
Dưới con mẳt mọi người.
Cứa lớn cung Bất Tứ mớ ra!
Một lỗ thủng cực lớn bế tan tành, hiện lên trong tất cả tròng mắt mọi người.
Vào thời khâc này toàn bộ thành tường cung Bất Tử đều run rấy lay động!
“Làm sao có thể?”, biếu cảm ưng Chi ngưng lại, vé mặt còn khó chịu hơn ăn phái con ruồi.
“Khụ khụ…”, ưng Xung chấn động, lại có vài phần cười trên sự đau khổ của người khác: “ưng Chi, vừa rồi anh nói gì, nếu hắn đập cửa mở ra, anh
ăn…”
“Lúc nào rồi còn so đo cái này?”, ưng Chi
cưỡng ép chuyển chủ đề: “Mau ngăn hần lại, hôm nay thiên điện đang thay đối phong ấn, ưng Chiếu đích thân trấn giữ, ngàn vạn lần đừng để hắn xông vào, nếu không thì… chúng ta khó thoái thác khỏi trách nhiệm!”