Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có ý nghĩa không? Chỉ là tăng thời gian sống thêm một chút thôi, sống thêm một giây, sống ít một giây, thì có ý nghĩa gì?”

Ánh mắt Đoàn Phong Trần sắc lạnh, tiện tay tóm đầu của một người ném về phía bờ Thiển Điệm.

“Đám kiến này mãi mãi không hiếu mình yếu đến mức nào”.

Một thanh kiếm xuất hiện trong tay Lăng Nhất Hải, tia lạnh quét qua, chém giết bốn phương, áo cũng nhuốm đầy máu, vốn thích giết người, thích máu tươi như hắn ta, tràn đầy hưng phấn, dường như đi một bước giết một người.

“Ầm ầm ầm!”

Đám người Hoắc Hạo, An Như Yên cũng vậy, bọn họ cũng sẽ không quan tâm anh là người tộc nào, rốt cuộc có phải loài người hay không, giết trước rồi tính.

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Vô số tu sĩ hóa thành bản thế, cơ thế khống lồ che lấp mặt trời, một số người là linh thú hóa thành người, thậm chí một số là hòn đá, cành cây hóa thành người, lúc này tất cả đều điên cuồng, khôi phục diện mạo ban đầu.

Trời đất rung chuyến, lắc lư, giống như ngày tận thế sắp đến, máu tươi, thi thể, không chồ nào không thấy.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tuy đám võ giả này liên minh, làm giảm tốc độ, nhưng như Đoàn Phong Trần nói, cũng chỉ là sống thêm một lúc thôi, vẫn không phải là đối thủ của mười mấy người bọn họ.

Đương nhiên, trong mười mẩy cường giả cũng có người yếu hơn bị thương, thậm chí có hai người bị vây chặt, chết trận tại chổ, nhưng không ai quan tâm.

Dù sao bờThiểm Điện cũng chỉ cần mạng người, cần máu tươi, ai chết cũng như nhau.

“Bốp bốp!”

Đảo Khốn Long sắp bước vào ban đêm, từng tia chớp thô to từ trên trời giáng xuống, bát đầu trút cơn mưa lớn.

Trận chém giết trên đảo Khốn Long càng lúc càng kịch liệt, trong vách núi u tối của bờ Thiếm Điện, Trần Đức lấy thần thức cố gắng bao trùm Linh Lung, dựa theo bản đồ tuyến đường của cô ta, hóa thành luồng sáng, đi thẳng một mạch.

Vách núi cách thiên cung rẩt xa, nếu không hiếu trận văn, có lẽ phải lãng phí rất nhiều thời gian.

Nửa tiếng, một tiếng trôi qua, thần thức của Trần Đức đã trở nên rất suy yếu, mờ nhạt, như ngọn nến lay lắt trong gió bão,

“Trần Đức, tên khốn nhà anh, bà đây đã sống mấy ngàn năm, chán sống từ lâu rồi, anh mới hai mươi mấy tuổi, tại sao muốn tìm cái chết”.

Linh Lung vô cùng lo lắng, từ khi quen biết Trần Đức đến nay, Trần Đức đã có vị trí rất quan trọng trong lòng cô ta, thậm chí không biết từ lúc nào,

Linh Lung nghỉ ngờ cô ta đã yêu Trần Đức, đúng vậy, tiếp xúc với anh lâu, có cô gái nào có thế chống lại sức hút trên người anh chứ?

Huống hồ, cô ta và Trần Đức gần như là bẽn

nhau sớm tối, ngày đêm bầu bạn.

“Linh Lung, tôi… tôi sắp không ốn rồi”.

Dần dần, Trần Đức cảm nhận rõ ràng sức mạnh thần hồn sẳp không trụ nổi, sắp tât hoàn toàn.

“Linh Lung, cả đời này, tôi không cầu xin ai, bây giờ, tôi cầu xin cô, nếu cô có thể sống rời khỏi đây, nhất định phải báo thù cho tôi, tìm được kẻ thù giết cha của tôi, còn phải… còn phải tìm được ưng Thanh Vũ”.

“Giúp tôi chăm sóc tốt cho bố mẹ, bạn bè, anh em của cô ấy, còn cá… các cô gái”.

Giọng Trần Đức đã rất yếu, nói đứt đoạn không ra hơi.

“Trần Đức, anh không thế chết!”

Linh Lung vô cùng lo lắng, nhưng không có cách nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK