Nhưng cả hội trường không có ai bỏ đi!
Bọn họ muốn đợi!
Đợi Trần Bát Hoang trèo lên đỉnh quay về!
Khuôn mặt Lục Âm Dương đầy vẻ nghiêm trọng, ngồi trong phòng quan sát của mình, không nói rõ chân tướng, ông ta cũng muốn đợi xem sao, ông ta cũng muốn biết, rốt cuộc Trần Bát Hoang gặp được điều gì, sau cái động tối đen đó là cảnh tượng thế nào.
Lục Âm Dương trầm mặc, không nói một lời. Đỉnh tháp Linh Thú.
Nơi này là đỉnh tháp Linh Thú thực sự, tầng cao nhất, khác với những tầng khác rộng lớn, mẽnh mông, vô biên vô tận…
Nơi này giống như một căn phòng nhỏ hẹp.
Trần Đức đến nơi này, vần chưa kịp quan sát xung quanh, lập tức, một luồng hào quang báy sắc từ trên trời giáng xuống, anh vốn không thể né tránh,
không kịp có phản ứng gì, bị đánh trúng một cách chuẩn xác.
Điều quỷ dị là hào quang bảy sắc đó như một tấm vải bông mềm mại, không gây bất cứ tổn thương nào cho anh, mà bao trùm lấy cơ thể anh như bọc tơ kén.
Dẻ chịu!
Thật dễ chịu!
Đối với hào quang chưa biết rõ này, ban đầu Trần Đức hơi chống lại, nhưng chưa đến ba giây, anh hoàn toàn từ bỏ chống đối, cũng không còn cách nào, tư tưởng của anh từ chối, nhưng cơ thể lại rất ngoan ngoãn đón nhận.
Dưới sự bao trùm của hào quang bảy sắc, lồ chân lông toàn thân bất giác giãn ra, một luồng sức mạnh kỳ lạ đặc biệt truyền vào toàn thân anh, nuôi dưỡng từng tế bào, từng kỉnh mạch, thần kinh nguyên của anh!
Chưa đến mười hơi thở, thương tích trên người anh hoàn toàn lành lặn!
Kế cả là tổn thương mà thần thức gánh chịu cũng hồi phục hoàn toàn, hồi phục như ban đầu!
Hơn nữa, không chỉ hồi phục, hào quang bảy
sắc đang được thần thức của anh hấp thụ.
“Sức mạnh thần hồn, đây là sức mạnh thần hồn đơn thuần…”, Linh Lung vui mừng khôn xiết, hào quang báy sẳc này không chỉ cỏ lợi với Trần Đức, mà cô ta cũng có được lợi ích không tệ!
“Vù…”
Nửa canh giờ sau, hào quang bảy sắc biến mất, được Trần Đức hấp thụ hoàn toàn, thần thức của anh càng rực rỡ, lóng lánh.
Lần này, anh lại có thế đi ra khỏi tiên đài ba bước.
Bước ra ba bước, lại thấy một người tí hon màu vàng từ giữa đôi lông mày anh nhảy vọt ra một bước, thần thức tách khỏi cơ thế!
Tran Đức đã thực sự làm được đến mức thần thức tách khỏi cơ thế!
Nhưng thần thức của anh vẳn nhỏ yếu hơn rất nhiều so với Linh Lung cao lớn, cá người chì to bằng ngón tay cái…
Hơn nữa, chưa đến ba phút, Trần Đức phát hiện rõ ràng khá là mất sức, không thế không quay về thức hải, về lại trong tiên đài.
“Cảm giác thật kỳ diệu”.
Trần Đức tự lấm bấm, thần thức tách cơ thế, giống như linh hồn rời khỏi thể xác, nhẹ bay bay, có cảm giác mộng ảo.
‘Thật không ngờ đấy, Thiên Tôn cửu trọng mới có thế làm được đến thần thức tách khỏi cơ thế, một địa tôn giả như anh cũng có thể làm được, nếu bị những cường giả đó nhìn thấy, e rằng sẽ phải thổ huyết đấy”.
Không nói người khác, kế cá Linh Lung cũng hơi buồn bực, người so với người, tức chết!
Trần Bát Hoang… thực sự là quá biến thái, yêu nghiệt!
“Ấy… thần thức tách khỏi cơ thể có tác dụng gì không?”, Trần Đức lúng túng hỏi: “Hình như không có tác dụng gì phải không?”