Ngay cả Ẩn An Sương cũng thuyết phục: “Cậu chủ Trần, anh đừng vội vàng quyết định, nên suy nghĩ kỹ càng một chút!”
Bị rất nhiều người gièm pha và coi thường như vậy, nhưng Trình Lâm Phong, tông chủ của Lương Nghi Tông chỉ có thể im lặng không nói một lời.
Không phải vì lý do gì, trước hết những người này nói đúng, không phải lời giả dối.
Thứ hai, thực lực của chính ông ta rất yếu, không đủ tư cách phản bác!
Chỉ có điều, ông ta vẫn rất căng thẳng, sợ rằng Trần Đức sẽ hối hận. Mặc dù ông ta vốn không nghĩ có thể tiếp nhận một người yẻu nghiệt như Trần Đức, nhưng nếu như miếng thịt sắp tới miệng lại biến mất thì vân sẽ cảm thấy mất mát.
“Haha….”
Trần Đức cười hiền hoà, sau đó nhã nhặn nói: “Cảm ơn các vị tiền bối đã xem trọng và thuyết phục tôi. Có điều tôi có duyên với Lưỡng Nghi Tông, ý tôi đã quyết, không cần phải nói nhiều nữa!”
Ngay khi lời này của Trần Đức nói ra, cuối cùng Trình Lâm Phong cũng thơ phào nhẹ nhõm và yên tâm hơn!
Chuyến đi này, ông ta không đến một cách phí công vô ích!
Có được Trần Bát Hoang, cho dù tiếp theo không chọn được người nào, ông ta cũng không bị thiệt!
Tất cả những người xung quanh thuộc các thế lực lớn đều im lặng, lần lượt thở dài lẳc đầu, cảm thấy Trần Bát Hoang thật giống một kẻ ngốc.
Ngay cả một trăm ngàn võ giả cũng cực kỳ cạn lời.
“Bỏ mặc nhiều thế lực lớn không chọn, lại đi chọn hạng thứ mười tám, đúng là lãng phí cơ hội!”
“Đúng vậy, tiếc thật đấy!”
“Cũng không thể nói như vậy, Lưỡng Nghi Tông là do một vị thánh nhân thành lập mười ngàn năm trước. Mặc dù bây giờ suy tàn rồi, nhưng mười ngàn năm trước cũng đã từng huy hoàng rực rỡ một thời. Có lẽ trong đó còn có cơ duyên khác thì sao?”
“Cơ duyên, cậu nghĩ nhiều rồi! Mấy năm trước
có người chọn Lương Nghi Tông, cũng cho rằng Lưỡng Nghi Tông là tông môn do thánh nhân thành lập nên. Kết quả thì sao? Haha…”
“Quả thực, cho dù có cơ duyên, cũng đã bị người khác chiếm hết rồi”.
Đám đông thi nhau bàn tán xôn xao, bọn họ muốn có cơ hội như vậy còn không được. Bây giờ Trần Bát Hoang lại đưa ra lựa chọn thế này, thật sự là quá đáng tiếc.
“Người địa cầu không những là phế vật mà còn rất ngu ngốc”, Quách Ly Long chế nhạo, cảm thấy cực kỳ sảng khoái!
Có thiên phú mạnh mẽ thì đã sao? Gia nhập vào nơi như Lưỡng Nghi Tông chẳng phải sẽ sớm trở thành rác rưởi sao?
Vốn dĩ lúc đầu Quách Ly Long rất tức giận, nhưng sau khi Trần Đức đưa ra lựa chọn của mình, cơn giận của ông ta đã hoàn toàn biến mất, tự nhiên cảm thấy thoải mái và dễ chịu một cách khó hiểu.
“Tông chủ Trình, tôi cũng muốn gia nhập Lưỡng Nghi Tông…”, đúng lúc này, Hoa Linh Vy từ đầu đến giờ vẫn luôn im lặng đột nhiên bước lên phía trước,
nghiêm túc nói.
Giọng điệu có chút khấn cầu.
Khi cô ta vừa đứng lên, tất cả mọi người lại một lần nữa sững sờ.
Hoa Linh Vy đang làm gì vậy?
Rốt cuộc đã bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, loại thế lực rác rưởi như vậy cũng muốn đi theo Trần Bát Hoang?
“Linh Vy, cô không cần phải đi theo tôi”, ngay khi Trình Lâm Phong đang định đồng ý, Trần Đức lập tức đứng lẽn ngăn cản: “Lưỡng Nghi Tông không phải là lựa chọn tốt nhất của cô, cô nẻn chọn một thế lực tốt hơn!”