Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ Xung khẽ cúi người, nhường đường cho ông ta.

Cơ Tuyết cũng hành lề: “Lão tộc trưởng!”

“Cơ Tuyết, cô là tiểu công chúa hải tộc, phải tự biết thân phân, vạch rõ ranh giới với những người không đàng hoàng, đế tránh gảy họa cho hải tộc, ngay cả điều này mà cô cũng không hiểu sao?”

Cơ Trường Vản cất giọng ba phần trách mắng, ba phần tức giận, ba phần giáo dục.

“Lão tộc trưởng…”

Cơ Tuyết muốn nói gì đó, nhưng Cơ Trường Vân lại không để ý đến cô ta, quay sang nhìn Đoàn Phong Trần, thái độ chuyển từ nghiêm khắc với Cơ Tuyết thành tôn kính, mềm mỏng: “Cậu Đoàn vẩn khỏe chứ, lần này đến đảo Khốn Long, nhất định có thu hoạch lớn phải không?”

Đoàn Phong Trần bĩu môi, sắc mặt lúc đen lúc trắng, không dám thốt ra nửa chữ.

“Hải tộc Tây Hải cũng từng là gia tộc xếp hàng đầu trong thế giới đại thiên, hiện giờ sa sút đến mức này, cũng không phải không có lý”.

Đúng lúc này, Trần Đức từ nãy không nói gì, cuối cùng cũng lên tiếng: “Có một tộc trưởng như vậy dằn dầt, không sa sút mới lạ đó”.

Trong thời gian ngắn, từ trong không gian đại thiên, anh đã tìm hiểu qua về hải tộc, tìm hiểu những thông tin công khai mà mọi người đều biết.

Hải tộc có lịch sử khá dài.

Có đến tám mươi ngàn năm lịch sử!

Phóng mắt nhìn khắp thế giới đại thiên, không có nhiều gia tộc lâu đời như vậy mà vẫn tồn tại được.

Mười ngàn năm trước, hải tộc cũng còn có quyền lên tiếng khá cao trong thế giới đại thiên, trước mặt hải tộc, nhà họ Đoàn cũng phải quỳ, mà mười ngàn năm nay, lại dần dần lụi bại sa sút, sa sút đến mức còn không bằng nhà họ Đoàn.

Bây giờ xem ra, tộc trưởng Cơ Trường Vân này

không thoát khỏi liên can đến việc này.

“Thằng nhãi, mày nói cái gì hả?”

Lập tức, khuôn mặt già của Cơ Trường Vản sầm xuống.

“Không nghe rõ ư?”

Trần Đức cười: “Vậy được, tôi nói lại một lần, tôi nói nhà họ Cơ có một tộc trưởng mù mắt, ngay cả điều cơ bản nhất, thông tin bẽn ngoài cũng không theo dõi, càng không biết quan sát sắc mặt, chỉ biết cậy già lên mặt như ông dẫn dắt, không sa sút mới lạ đay!”

“Ngoài ra, tôi bổ sung thêm một câu…”

“Trần Bát Hoang, mày muốn chết hả!”

Trần Đức còn chưa nói hết, Cơ Xung muốn ra tay từ lầu cuối cùng không nhịn được, lắc kích ba đầu trong tay, từng đường vân đại đạo vờn quanh, khí tức cuồng bạo lập tức khiến không gian trong vòng bán kính mười dặm cũng bỗng rung lẻn.

“Ầm!”

Tất cả sức mạnh đều tập trung ở một điểm, kích ba đầu như một viên đạn, mang theo sức mạnh

khủng bố đâm về phía chân mày của Trần Đức. Nhưng ngay sau đó.

Kích ba đầu khí thế bừng bừng lại dừng lạiỉ

Chỉ thấy không biết Trần Đức đã giơ hai ngón tay kẹp chặt đầu kích của kích ba đâu từ lúc nào.

“Tang!”

Sau đó hai ngón tay của anh khẽ búng nhẹ.

Kích ba đầu như bị điện giật, bổng rung lên.

“Bành!”

Sau đó vỡ tan!

Kích ba đầu nứt bốn năm mảnh như khối bằng rạn nứt, tan rã như pháo nổ, nổ tung từng đoạn.

Cũng vào lúc này, Cơ Xung như tôm khô, cong người bị bắn ra xa, đập về phía võ đài, sau một tiếng ầm vang, cả võ đài sặp đổ!

Toàn bộ sân đấu võ cao đến trăm trượng, chu vi rộng ít nhất trăm dặm, trẽn đó còn khắc không ít trận văn và đường vân.

Lúc này lại ầm ầm sụp đố!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK