Con thú nhỏ này quá có lỉnh tính, giống như… giống như đã coi Trần Đức làm người đồng hành
của bản thản, nó chủ động nhảy vọt vào trong lồng ngực anh, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn anh chăm chăm một cách đầy đáng thương.
Giống như đang nói: Xỉn hãy thu nhận!
Mọi người đều nói người hoặc động vật mà thú nhỏ nhìn thấy đầu tiên sau khoảnh khắc chào đời liền được chúng coi như cha mẹ, người thân, sẽ càng thêm thân thiết, xem ra hiện tại lời này ngược lại không giả.
“Không được, đi theo ta rất nguy hiếm, hơn nữa ta phải rời khỏi hòn đảo này, ngươi là thú, nên ở lại trong núi lớn rừng sâu sinh trưởng vẫn tốt hơn”.
Trần Đức mỉm cười đặt nó lại lên trên cây.
Tuy rằng thú nhỏ rất thần bí, anh cũng rất yêu thích.
Nhưng cũng chính vì như vậy nên Trần Đức mới không muốn nó đi theo bẽn mình.
Không nói đến việc xung quanh anh có quá nhiều nguy hiếm rình rập, con người và các loài linh trưởng khác cũng không phải loại đèn cạn dầu gì, ngược lại ở vùng núi này an toàn hơn rất nhiều: “Ài, những đan dược, dược liệu này cho ngươi, coi như thức ăn trong giai đoạn này của ngươi, nhóc con, tạm biệt!“____________________________________
Trần Đức sờ đầu nó, sau đó trực tiếp thỉ triển thuật hư không của nhà họ Cơ mà ấn nấp vào hư không và rời đi xa.
“Chi chi chi…”
Sự biến mất đột ngột của Trần Đức khiến thú nhỏ vội vàng vươn móng vuốt cào vào khoảng không nhưng lại không chụp được gì, sau đó nó gấp gáp chạy loạn xung quanh dường như đang tìm kiếm hình bóng của anh.
Cuối cùng vẫn không thu được kết quả, nó chí đành trớ lại vị trí ban đầu, đôi mắt to tròn đầy mất mát, vừa đáng thương vừa khiếp sợ, giống như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, nó nằm cuộn tròn bên cạnh đống đan dược và dược liệu kia, miệng không ngừng phát ra những tiếng bi bô, chẳng bao lâu những giọt nước mắt đã lộp bộp rơi xuống.
Nó đang khóc thút thít.
Trần Đức đi rất quyết đoán, không hề quay đầu
lại.
Anh vốn là một người quyết đoán.
Màn đêm đánh úp tới, mưa to đến rất đúng giờ, khỉ tia chớp khống lồ xẹt qua bầu trời đêm thì những tiếng sấm cũng rền vang.
“A!”
Trong màn trời đen tối, một tiếng kêu la thảm thiết, đầy sắc bén vang lên, Trần Đức nghe tiếng đi tới, trông thấy giữa bầu trời đêm là một con khủng long cao vài trăm thước, đang vật lộn với một võ giả.
Trân Đức vô tình nhìn thấy con khủng long há miệng nuốt người đó vào bụng.
Tốc độ cực kỳ nhanh và tàn nhẫn, trong nháy mắt đã bị nuốt vào trong bụng.
Trần Đức sợ ngây người.
Từ hơi thớ của người đó thì ít nhất… Cũng phải trẽn cảnh giới Đại Năng nhỉ? Đối mặt với một con khủng long, lại không thể làm gì được nó như thế ư?
“Gào!”
Con khủng long lại gào lên thật to, khu rừng rung động, cả người nó tối đen, di chuyển trong màn mưa to, mỗi một bước chân đều khiến núi rừng rung lên một cái, sức mạnh vô cùng khủng bố.
Trân Đức lặng lẽ rút lui, không muốn trêu chọc con quái vật khổng lồ đó.
Tạm thời anh vẫn không muốn khiến người khác chú ý.
Một lần nữa tìm cho mình chỗ trú chân, cuối cùng một đêm cũng trôi qua trong sự cảnh giác.
Đây là ngày thứ năm Trần Đức đến đảo Khốn Long.
Đã là nửa tháng kế từ khi anh nhận được thiệp mời Cơ Tuyết trờ thành của hồi môn gả cho người khác, hay có thế nói là chiến thư.
Nói cách khác, còn khoảng nửa tháng nữa Cơ Tuyết sẽ thành thân, trở thành của hồi môn của Huệ Nhược Vân gì gì đó, cùng gả cho Đoàn Phong Trần.
Thời gian khá gấp.
Tuy đảo Khốn Long có thế tìm thấy cơ duyên kỳ ngộ, một cơ hội lớn để phát triển, nhưng anh không hề muốn ở lâu một tí nào, chỉ muốn rời đi.
Đêm hôm đó, anh mượn trận truyền tống của Tô Y Y và Tô Vản Phi, một đường đi tới.
Cuối cùng, anh đã đến bẻn rìa đảo.