Mấy trăm ngàn người xung quanh dưới dằn dẳt của cô ta cũng bât đầu cao giọng hét lên ba chữ ‘cậu sở’, lập tức từng tiếng sóng như sóng thần thay nhau vang lên, nối liền không dứt!
Sở Hiên cầm kích Định Thiên, thần khí đạt đến tận cùng, hắn ta nhắm mắt hưởng thụ tất cả những thứ này,
Mặc dù,
Hắn ta không tìm thấy khí linh, cũng không thực sự nhận được sự cho phép của khí linh,
Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng chính là kích Định Thiên đã nằm trong tay hắn ta, bị hắn ta chinh phục!
Tim khí linh, chinh phục khí linh, thứ hắn ta có chính là thời gian.
“Mẹ kiếp, nhìn bộ đạng đắc ý của hắn ta kìa, lão Mập tôi thật sự muốn đi lên tát cho hai phát”, Tu La Tử không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh Trần Đức, ca thán mấy câu, sau đó an ủi nói: “Anh Trần, đừng nản trí, thằng nhãi đó cũng chỉ là may măn thôi, rõ ràng tôi cảm nhận hình như kích Định Thiên xảy ra vấn đề, lực hút sát ý đã tiêu tán rất nhiều”.
Trần Đức khẽ gật đầu, đồng thời trong lòng cũng có chút kinh ngạc, không hổ danh là người chuyển thế, kích Định Thiên thay đổi hơi yếu một chút cũng bị hăn ta phát giác.
“Anh Trần, nơi này không cần thiết phải ở thêm nữa, chúng ta đi thỏi, đối nơi khác, phô bày tài nấu nướng của anh, nấu món ngon cho tôi ăn, an ủi một chút nội tâm bị tốn thương của anh”, Tu La Tử thao thao bất tuyệt.
“… Chẳng lẽ không phải là anh làm món ngon cho tôi ăn à?”, Trần Đức trợn mât, tên mập chết bầm này đúng là biết lợi dụng.
“Khụ, có sao nói vậy, lão Mập tôi không biết nấu ăn”, Tu La Tử thúc giục: “Được rồi, chúng ta mau đi thỏi, đừng làm chậm trễ thời gian, nếu không lát nữa tên họ Sở lấy lại tỉnh thần, có thế sẽ tìm đến anh gây chuyện đấy, có Cát Phong Hành ở đây, nếu ông ta thật sự ra tay, tôi cũng không ăn được”.
Nói xong, hắn ta lo sợ Trần Đức không cam tân, đưa tay ra kéo đi, muốn để Trần Đức mau chóng rời khỏi.
Nhưng Trần Đức không nhúc nhích: “Đã không kịp rồi”.
“Vãi!”
Tu La Tử mới phát hiện không biết đôi mắt của Sở Hiên đã mớ ra từ lúc nào, hơn nữa còn khóa chặt Trần Đức!
“Thưa sư phụ, Vân thánh chủ, Tiêu Dao, chuyện chúc mừng, chốc nữa hẵng bàn, mọi người đợi một lúc, tôi đi xử lý chút chuyện”, vừa dứt lời, sở Hiên đã nhấc chân, bước từng bước đến Trần Đức.
Hắn ta tiến lên, tiếng huyên náo ồn ào dần lắng xuống.
Lúc này hàng vạn người mới chú ý đến, ở hiện trường còn có Trần Bát Hoang.
Trước đó, thế hiện nổi bật của sở Hiên dường như đã khiến tất cả mọi người quên mất anh!
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều dồn sang Trần Đức, từng đôi mắt, có vẻ khinh bỉ, có vẻ thương hại, có chế nhạo, đương nhiên… cũng có số ít người cảm thấy đáng tiếc.
Lần này, e rằng Trần Bát Hoang chết không hồi sinh rồi!
Không vì gì khác, tất cả mọi người đều hiếu rõ, cảm nhận được một luồng sát ý từ trên người sớ Hiên.
Rất rõ ràng, sát ý không hề che giấu!
“Độp!”
“Độp!”
‘Độp!
II
Trong không gian yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân của sở Hiên, hắn ta thong thả đi từng bước đến trước Trần Đức.
Khi còn cách anh ba mét, hắn ta dừng lại, không bước tiếp nữa, sở Hiên hắn ta, nếu quá gần loại kiến này, thì là một sự sỉ nhục với hằn ta!
Đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Đức, vổn dĩ, Sở Hiên khỏng có hứng thú gì với Trần Bát Hoang, nhưng sau khi có được kích Định Thiên, hắn ta vẫn quyết định giết chết Trần Bát Hoang, dù sao, thái độ của Vân Tịch Dao với Trần Bát Hoang, hình như không bình thường.
Giết anh, tiêu diệt hậu họa sau này thì tốt hơn.
“Trần Bát Hoang, bây giờ anh đã hiếu khoảng cách giữa anh với tôi chưa?” chỉ lúc sau, sở Hiên lên tiếng, hắn ta cất giọng rất nhạt, cũng rất lạnh lùng, mổi một chữ đều tràn đầy sát khí.