Vậy mà, dưới một cú đấm của cả hai, sự khác biệt lại lớn đến vậy?
Trong khi bọn họ đang bị sốc, khóe miệng Diệp Ca nhếch lên một vòng cung đắc ý cực kỳ rõ ràng: “Bây giờ bọn mày có phục không? Biết tao dựa vào cái gì để làm thủ lĩnh của bọn mày chưa?”
Mấy người này không nói một lời, thậm chí có một số không dám nhìn về phía Diệp Ca!
CỔ Tinh Vũ chịu đựng cơn đau dữ dội trên tay bước về phía trước, vẫn không phục nói: “Chút này có là cái thá gì, tao và mày đánh tiếp một trận, vừa rồi tao chỉ dùng một nửa sức mạnh mà thôi!”
“Ồ? Mày có chắc là muốn thử không?”, giọng điệu của Diệp Ca vừa ngả ngớn vừa giễu cợt: “Một nửa sức mạnh mà yếu như vậy, nếu mày gắng hết sức
thì chỉ có thể chết càng thảm hơn thôi, bởi vì một đấm lúc nãy tao chỉ dùng năm phần trăm sức mạnh, mày tin không?”
CỔ Tinh Vũ rùng mình, năm…năm phần trăm?
Trên mặt hắn ta cuối cùng cũng xuất hiện tia kinh hãi, hoàn toàn không dám tin, chín chằm chằm Diệp Ca với vẻ khó tin, đôi môi khô khốc.
“Có phải là không tin không? Có muốn thử không?”, nắm đấm của Diệp Ca lại một lần nữa tập hợp, một luồng sức mạnh đáng sợ gấp mười lần lúc trước tụ hợp lại, sẵn sàng bùng phát bất cứ lúc nào.
“Không…không cần nữa…”, ánh mắt CỔ Tinh Vũ rưng rưng, giọng nói run rẩy.
Không cần thử, hắn ta cũng biết Diệp Ca không hề nói dối.
Nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Ca không cần thiết phải nói dối hắn ta!
Đều là Linh Căn kỳ, nhưng giữa hai người lại có một khoảng cách xa vời, hắn ta đã cảm nhận được khoảng cách này rồi, không cần thiết phải thử, nếu muốn thử vậy thì thực sự là đang dùng mạng sống đế thử rồi.
Cổ Tinh Vũ không ngốc đến vậy, cũng không có dũng khí đến thế.
“Nếu đã như vậy, mày đồng ý tao làm thủ lĩnh rồi?”, Diệp Ca lộ rõ vẻ đắc ý thách thức.
“Vâng, tôi đồng ý!”
Cổ Tinh Vũ khuất phục, lập tức không ai có mặt ở đó dám phản đối nữa. Trong thế hệ trẻ của Côn Luân Hư, Cổ
Tinh Vũ nổi tiếng rất mạnh, với thực lực đó, hắn ta muốn cạnh tranh vào nội viện cơ mà!
Ngay cả hắn ta cũng đồng ý, còn ai dám phản đối?
Bất luận xuất thân từ gia tộc hay thế lực nào của Côn Luân Hư, hầu như không ai trong số những võ giả thuộc thế hệ trẻ dám phản đối nữa. Diệp Ca nổi bật giữa đám đông, ánh mắt quét qua một lượt, không ai phản đối.
Cuối cùng, hắn chuyển sự chú ý sang Âu Dã Thanh Vũ, Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn và những người khác: “Còn các người thì sao, đồng ý không? Có ý kiến gì không?”
“Diệp Ca, cậu cần gì phải hỏi mấy tên này, kẻ mạnh nhất trong số đó cũng chỉ là rác rưởi mà thôi”.
“Đúng vậy, loại rác rưởi này thì có ý kiến gì?”
“Bọn họ có đủ tư cách để phát biểu ý kiến không?”
Đám người đi theo Cổ Tinh Vũ đúng lúc đang bừng lửa, mượn cơ hội này để trút giận, đồng thời cũng tỏ ra trung thành và nịnh nọt Diệp Ca, mong Diệp Ca sẽ không căm ghét chuyện lúc nãy nữa.
“Chuyện đó chưa chắc, các người vẫn chưa biết nhỉ? Trong nhóm người này có một kẻ tên Trần Bát Hoang. Nghe nói rất mạnh, lỡ như người ta có ý kiến, phản đối thì sao?”, dáng vẻ Diệp Ca cực kỳ giễu cợt nói.
“Trần Bát Hoang? Cái thá gì?”, Cổ Tinh Vũ cũng cau mày, không nhịn được nói: ‘Trong đám người này toàn là kẻ yếu. Người cùng bọn họ thì mạnh thế quái nào được?”
“Đúng vậy, Diệp Ca đừng nói đùa nữa, trong giới thế tục có thể xuất hiện một người mạnh như cậu đã là người tài ba, thiên phú bất phàm rồi, lẽ nào còn có thêm một người nữa sao?”
Diệp Ca cảm thấy rất thoải mái, cực kỳ hưởng thụ những lời a dua nịnh nọt của đám người này, hắn nhìn nhóm người Lữ Đông Dã một cách khiêu khích.
“Diệp Ca, mày, con mẹ nó…”, mặt Lữ Đông Dã đỏ bừng, lửa giận dâng trào như sắp bùng nổ đến nơi.
“Đông Dã, đừng nói nữa”.
Trước khi Lữ Đông Dã nổi trận lôi đình, Ảu Dã Thanh Vũ đã ngăn hắn ta lại.