“Ha ha… ông cũng biết nghĩ cho tôi đó nhỉ”, khóe miệng Ngụy Vô Minh giần giật, không nhịn được cười lạnh, tiếng cười có chút bất lực.
“Môn chủ… mời ông dời bước!”, Đinh Nghi thấy Ngụy Vò Minh hơi do dự, nghiêm túc nói: “Chúng tôi
sẽ làm cậu ta chết mà không có đau đớn gì hết, ông yên tâm”.
“Môn chủ”, tam trưởng lão, lục trưởng lão, thất trường lão cũng vươn tay bày ra động tác mời.
Dù là Vu Thu Yến thì cũng như thế!
Rõ ràng, đây là định ép vua thoái vị!
Bọn họ đẫ không chờ nối nữa, đều sốt ruột muốn giết chết Trần Đức. Vì ngày hôm qua, họ đã nhận được tin ưng Thiên Hà đã khỏi hẳn và về nhà.
Khó mà nói bao glờ thì hắn ta sẽ đến Vô Song Môn ĩân nữa.
Nếu không giết Trần Bát Hoang thì 6 rằng đám lão già lọm khọm như họ sẽ chắng ai có thế sống tiếp!
“Được, được, được…”, Ngụy Vô Minh nói liền ba từ được, nặng nề lùi ra sau mấy bước, lão đã cố gầng hết sức, đáng tiếc một thế hệ thiên kiêu, thiên tài tu luyện cuối cùng cũng không tránh khỏi cảnh chết non.
Ngụy Vô Minh cực kỳ tiếc nuối.
‘Cuối cùng cũng định ra tay rồi à?”
“Ha ha, Trần Bát Hoang khốn kiếp, con kiến thì suy cho cùng vẫn là con kiến mà thôi!”
“Giết Trần Bát Hoang!”
“Giết Trần Bát Hoang!”
“Giết Trần Bát Hoang!”
Trước sông Tây Lưu, các đệ tử Vô Song Môn đều xôn xao, cuối cùng thậm chí hét lên, tiếng hét rung trời, vang tận mây xanh.
“Môn chủ, ông thấy không, giết Trần Bát Hoang cũng không phai một lựa chọn sai lầm, đây cũng là suy nghĩ chung cúa mọi người”, Đinh Nghi nhàn nhạt nói.
“Suy nghĩ chung?”, Lâm Chấn Lôi không khói CƯỜI khẩy: “Cál ‘suy nghĩ chung’ ấy chăc cũng không thiếu sự góp sức của các vị trưởng lão nhỉ?”
Lâm Chấn Lồi, Ngụy Vô Minh cũng không phái ngu, trái lạl, họ cực kỳ khôn khéo, cả đám đều là lão yêu quái sổng 200 300 năm.
Hôm nay, sông Tây Lưu đến nhiều đệ tử như vậy, so với 10 ngày trước còn nhiều hơn gấp đôl,
thậm chí một số đệ tử ra ngoài cũng trở lại.
Nếu các trưởng lão không lén mắt nhảm mât mớ, châm ngòi thổi gió thì ai mà tin?
“Điều đó cũng không quan trọng, quan trọng là giết Trần Bát Hoang lè điều phải làm”.
Ngay từ đầu, Đinh Nghi đã không thích Trần Đức rồi. Dù sao, Cổ Tinh Hoa có chút quan hệ huyết thống với ông ta đẫ chết trong tay anh thì sao mà thích cho nối?
Giờ phút này, ông ta đứng ra, làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt nói: “Nếu Lâm SƯ huynh và môn chú SỢ lưng đeo tiếng xấu thì chuyện này cứ giao cho tôi. Mọi tiếng xấu đều sẽ do một mình Đinh Nghi tôi chịu hết”.
Đinh Nghi nói xong, linh khí trên người bắt đầu ngưng tụ lại, từng luồng linh khí khủng bố không ngừng tản ra.
Đáy sông Tây Lưu phảng phất xuất hiện một con thủy quái nào đó, hay như có một cơn lốc quét ngang qua, thoáng chốc dâng lên tùng con sóng lớn.
“Ầm!”
Đúng lúc này, khi Đinh Nghi sáp ra tay thl tảng
đá lấp kín cánh cửa mật thật Vẫn Thiết trên Thiên Huyền Phong lập tức nát.
Ngay sau đó, một bóng người đi ra từ bên trong.
Người đó là Trần Đức! Anh đi ra rồi!
Dáng người cao to thu hút mọi ánh nhìn, thoáng chốc, ánh măt của mọi người có mặt ở đây đều đổ dồn lên người anh.
Khóe miệng cúa Trần Đức khẽ cong, trong tay còn cầm một bầu rượu. Theo sự xuất hiện của anh, một mùi rượu nồng nặc chợt bay ra.