Nói một cách chính xác, đó là khí tức của Ma tộc mười vạn năm trước!
Còn công pháp đó rất giống công pháp của Ma tộc từ rất lảu trước đây, ớ thần quốc Vĩnh Hằng, nó là cấm thuật thất truyền, cho dù là thần đế cũng chỉ hiếu một phần nhỏ!
Mà nay Trần Bát Hoang, lại… lại đang tu luyện?
Điều quan trọng nhất là ngoại trừ khí tức của Ma tộc, ỏng ta còn phát giác được huyết mạch Bất Tử Điều!
Trần Nguyên Vũ giật lông mày, nếu không phải là ông ta đã sâp xếp tất cả, e rằng ngay cả ông ta cũng không dám hành động lỗ mãng đấy?
“Trần Bát Hoang, chẳng trách mày có thế tiến bộ thần tốc như vậy, cơ duyên của mày đúng là nhiều hơn tưởng tượng rất nhiều…”, Trần Nguyên Vũ thấp giọng lẩm bấm, sâu trong đáy mắt, vẻ tham lam hiện ra rõ ràng.
Trong thành Hiên Viên, Trần Đức tập trung tinh thần, tất cả chuấn bị sẵn sàng, anh bắt đầu xung kích cảnh giới.
Anh nhanh chóng hấp thụ nguyên dịch vô tận, trong cơ thế truyền ra tiếng ầm ầm, như hồng thủy ngút trời, biến gầm bùng phát, cuồn cuộn, gào thét.
Hổn độn tử kim lôi, ly hỏa, kích Định Thiên, tất cả đều là chí bảo nối tiếng khắp thế giới đại thiên, bảy giờ từng thứ hiện ra trước mặt mọi người, nếu không phải là có Hiên Viên Anh Hùng bảo vệ, chí sợ có người ra tay, giết người đoạt báu vật!
Cho dù không cần ấn ký Thiên Tâm, ba bảo vật này cũng là thứ mà rất nhiều người mong muốn có được, tuyệt đối có thế gây ra một trận tranh cướp và giết chóc.
“Ầm ầm!”
Lúc này, có thế thấy rõ ràng, lấy lỉnh thiên cái làm trung tâm, trên làn da của Trần Đức xuất hiện các đường vân, đường vân đó như mạng nhện, lan khắp chân tay anh.
Trên thực tế, không chí là chân tay, mà còn xuất hiện trẽn lục phủ ngũ tạng, kinh mạch, từng đường dây thần kinh!
*Cập nhật chương mới nhất tại tamlinh247.com.vn
Đó là phong ấn!
Phong ấn mà Trần Giang Lăng, bố của anh đế lại năm đó!
Cùng với phong ấn xuất hiện, một luồng dao động cuồn cuộn, nghiêm trang kết hợp với đại đạo cũng lấy Trần Đức làm trung tâm lan ra khắp bốn phương tám hướng!
Cùng lúc đó, trên bầu trời giáng xuống ánh sáng may mắn, choáng ngợp, cầu vồng che phủ tỉnh không rực rỡ, che phủ trăng sáng, giữa trời đất hoàn toàn trở nên sáng chói.
Lúc khí tức xuất hiện, rất nhiều người kế cả Trần Nguyẻn Vũ đều ngẩn người, trở nẻn kích động!
Ấn ký Thiên Tâm!
Đó là khí tức của ấn kỷ Thiên Tâm!
“Chuyện gì vậy, hình như ấn ký Thiên Tâm bị phong ấn?”
“Đúng thế, hình như bị sức mạnh nào đó trói buộc, Trần Bát Hoang… đang muốn thoát khỏi trói buộc?”
“Nói như vậy, trước đây Trần Đức gần như ngang với không có ấn ký Thiên Tâm?”
Các tu sĩ phát hiện ra sự thực đều vô cùng chấn hãi, không có ấn ký Thiên Tâm, Trần Bát Hoang đã khủng bố đến mức đó, một khi ấn ký Thiên Tâm thức tỉnh, sẽ mạnh đến mức nào?
“Giết!”
Đúng lúc này, đột nhiên, giữa trời đất, không biết ai hét lớn một tiếng.
Một luồng sát ý mạnh mẽ xuyên thủng tầng mây, có người không nhịn được bèn ra tay!
Phía chân trời, một bóng hình sừng sững, mơ hồ, không nhìn rõ, tay hắn cầm trống lớn, gõ thật mạnh.
“Thịch thịch thịch!”
Tiếng trống bức bối như sấm đánh cuồn cuộn, không gian dấy lên làn sóng dữ khổng lồ, trong sóng to gió lớn, như vô số tòa núi sập đố, hủy diệt tất cả, phai mờ tất cả, xông về phía thành Hiên Viên, phía Trần Đức!
Giống như dự liệu của Trần Đức và Hiên Viên Anh Hùng, đứng trước sự mê hoặc tuyệt đối, có những người biết rõ sẽ chết chắc, cũng phải thử một lần.
Trời đất nổi gió, sát phạt khắp trời, tiếng trống ầm ầm, thần uy hóa thành côn bâng dang đôi cánh, xông xuống, như đại yêu cái thế từ xa xưa, chấn hãi lòng người.