Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng nhãi, có thể được lĩnh giáo kiếm của tao, là vinh hạnh cúa mày!”, Lương Vĩnh Thanh đã nầm chắc thắng lợi trong tay, khóe miệng lộ ra sự đắc ý, trong mắt hân, Trần Đức đã chết rồi, chết không thể chết thêm được nữa, dường như hân đã nhìn thấy cánh tượng thanh kiếm trong tay xuyên qua Trần Đức, một kiếm phủ kín cố họng, máu cháy

ngay tại chổ!

Nhưng, sự thật như thế sao?

Rõ ràng là không phái!

Khi trường kiếm đến gần, Trần Đức vốn đang bình tĩnh, trong mât chợt lóe lên một tia sát ý: “Sự tầm thường cúa anh, tôi thực sự đã được lĩnh giáo, anh thực sự còn tầm thường hơn tôi nghĩ’.

Trần Đức vốn dĩ không muốn giết hân, Lương Vĩnh Thanh chen hàng, phách lối, nhưng tội không đáng chết.

Trần Đức cũng muốn khiêm tốn.

Nhưng mà…

Đối phương lại muốn tự tìm cái chết, muốn được chết!

Đó không phải là tầm thường thì là gì?

Trong lúc nói, Trần Đức đã ra tay!

Khi mũi kiếm sẳp chạm vào yết hầu cúa anh.

Ngón trỏ và ngón giữa giơ lên!

Ngay lập tức, keng!

Chỉ nghe một trận âm thanh run rẩy, cảnh tượng như dừng lại!

Lúc này tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, run sợ nhìn chăm chú vào cảnh này!

Kiếm cúa Lương Vĩnh Thanh lại… lại…lại dừng lại!

Bỗng nhiên dừng lại không chút báo trước, bị hai ngón tay giữ lấy!

Bất ngờ dừng lại, chỉ cách cố họng Trần Đức một hai milimét!

Nhưng, lại không thể tiến thêm chút nào!

Nhìn anh thật thư thái, thoải mái, bình thản!!

Giống như, đối diện không phải là một thanh kiếm, mà là một món đồ chơi!!!

Im lặng trong nửa giây.

“Keng!”

Một âm thanh kim loại chấn động khiến da đầu tê dại vang lên, lại thấy, thanh kiếm trong tay Lương Vĩnh Thanh vỡ nát!

Không phải gãy, mà là vỡ nát!

Toàn bộ thân kiếm cùng chuôi kiếm tan tành như gương, kính bị vỡ vụn!

Đồng thời, cánh tay cúa Lương Vĩnh Thanh run lên, rách da toác thịt!

“Ahhhh!!!”

Tiếng hét thám thiết như giết heo tê tâm liệt phế vang lẽn, sắc mặt Lương Vĩnh Thanh thay đối rõ rệt, trở nên tái nhợt, vặn vẹo, hung tợn, hai mất đỏ hoe, gân xanh nổi lên, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Trần Đức.

Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể như vậy?!

Điều hẳn tâm đắc nhất, tự hào nhất là kiếm, tại sao…tại sao hắn có thế thua được?!

Xung quanh, không khí vắng lặng, cấm chế, ngưng kết.

Các võ giả như tượng, sững sờ tại chỗ, ngẩn người, mạch suy nghĩ như sông bị chặn, hoàn toàn đứt gãy, trong đầu chỉ còn lại một câu nói, làm sao có thế? Làm sao có thế?!

Tên đó chỉ là một võ giá Thông Thần cứu Trọng thôi mà!

Lương Vĩnh Thanh là cảnh giới Thần Tôn bốn mươi giai đó!

Hơn nữa, thực lực thật sự của hắn chắc chắn không chỉ có bốn mươi giai, hân…hấn sao có thể thua được?

Nhưng, đây chính là sự thật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK