Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn về chuyện gặp mặt Đệ Ngũ Hiên, tìm hiểu về bố mẹ anh, đợi thêm ba năm nữa, anh cũng đợi được!

Tứ Hàm đợi nối không? Tống Ngữ Yên đợi nối không? Diệp Khánh Ngôn và Lâm Dao đợi nối không?

Anh không quen biết Cung Bổn Võ Tàng, không dám đảm bảo ông ta sẽ làm chuyện gì.

“Được, Bát Hoang, nếu đã như vậy thầy ủng hộ con!”, Cổ Lục Đạo thận trọng nói: “Thầy phái người đi cùng con, mau chóng giải quyết chuện, cố gắng về sớm một chút”.

“Không cần, chuyện của con, mình con gánh vác”, Trần Đức vội vàng từ chối, anh biết rất rõ ràng, dù là người trên Thần Vương cũng sẽ gặp phải áp chế thiên đạo, ít nhiều cũng sẽ đế lại chút ánh hưởng.

Chuyện địa cầu, Trần Đức có lòng tin giải quyết được, cần gì phải dính líu thêm một người nữa?

“Được”, Cổ Lục Đạo gật đầu tỏ ý khen ngợi, càng cảm thấy quý đệ tử này của mình, ông ta tán thưởng: “Thân là một tu sĩ, trọng tình trọng nghĩa như vậy, Cổ Lục Đạo thầy không hề nhận nhầm đệ tử, con đi đi, thầy chờ con trớ lại!”

“Dạ!”

Trân Đức gật đầu, dưới hướng dẫn của Cổ Lục Đạo, anh đến không gian truyền tống trận.

“Trận pháp này đi đến thành Thông Thiên, nhớ tọa độ trung khắc ấn của trận pháp, từ thành Thông

Thiên quay về con chỉ cần đánh vỡ hư không, quay về đây là được!”

“Sư tôn, hẹn gặp lại!”, Trần Đức thúc giục trận văn, tạm biệt cổ Lục Đạo.

Vù vù!

Trận văn thúc giục, cuồng phong cấp tốc, từng đường vân hiện lên, hư không xé ra một khe hớ, sau đó bóng dáng Trần Đức biến mất trong trận văn!

Khoảng cách từ Đông Nguyên đến thành Thông Thiên tương đối xa,

Ước chừng mất thời gian năm ngày, lúc này Trần Đức mới đến thành Thông Thiên, tìm được thành chủ Lục Âm Dương của thành Thông Thiên, tìm Linh Châu rồi chạy thẳng đến Côn Luân Hư!

Bây giờ đã là ngày hai mươi chín tháng mười một, lúc hoàng hôn,

Trần Đức vừa đến Côn Luân Hư, anh hơi nhíu mày, trong mơ hồ anh có thể cảm nhận thấy từng tia lực quy luật đại đạo đang vọt thẳng về phía mình, ý đồ áp chế anh!

Đồng thời trẽn vân không, từng đám mây đen đang điẻn cuồng hội tụ, trong mây đen lóe lẻn sấm sét chập chờn kinh khủng.

“Mặc kệ, đến giới thế tục trước đã!”, thời gian không được phép trì hoãn, anh không còn tâm tư đi tìm hiểu áp chế thiên đạo hay quy luật trói buộc, với tốc độ hết sức mãnh liệt, anh bay về phía nơi tiếp giáp giữa Côn Luân Hư và Hoa Hạ.

Lúc này vào mùa đông, dãy núi Côn Luân phú đầy tuyết trắng, thoạt nhìn đã bị bao phủ bởi màu bạc, vì sự xuất hiện của Trần Đức, bầu trời tuyết rơi như lông ngỗng đột nhiên dừng lại.

Trong mơ hồ,

Giữa chân trời xuất hiện tia chớp mùa hè, trong mơ hồ sẩm rền đùng đoàng, giống như đang nổi lên bão táp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK