Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ!

Trôi qua rất nhanh.

Đến rồi!

Ba gia tộc lớn của Tây Hải, không… Nói chính xác hơn là bốn gia tộc lớn. Ngoài tộc trưởng của ba gia tộc lớn như Đệ Ngũ Vệ Đông, Long Hải Thăng,

Tạ Bình, thì còn có cả Tổ Trường Không!

Người nắm quyền của cả bổn gia tộc lớn đều đến đây cả rồi!

Theo chân bọn họ chính là đế vương Đại Chu là Chu Thiên Nguyên và Thân Đồ Nghĩa, hoàng đế Hổn Nguyên.

Thêm vào đó là Long Đằng, Tổ Hàn Hương, cùng với một vài thanh niên trẻ nổi bật.

Bọn họ cùng đứng trên con thuyền chiến khống lồ, nguy nga, cao tới cả cây số, muốn tránh né ánh mẳt mọi người cũng khó. Con thuyền chiến trôi nối trên không như lướt trên mặt nước, vừa nhanh lại vững vàng.

Khoảnh khắc trông thấy con thuyền chiến.

“Anh!’

Đệ Ngũ Vân Yên mất bình tĩnh. Sẳc mặt của bà khó coi như người chết, đứng bật dậy khỏi chổ ngồi, ánh mât rưng rưng.

Trẽn con thuyền chiến đó, ngoài người đứng đầu của bốn gia tộc lớn, hoàng đế hai hoàng triều, còn có một người nữa!

Đệ Ngũ Hiên!

Ông ta bị trói trên cột buồm cao cao của chiếc thuyền, như lá cơ giương lên, khiến con người ta phải chú ý.

Trên người ông ta chẳng có một mảnh vải che thân nào, từ trên xuống dưới đầy vết thương, chắng có chỗ nào lành lặn, cả gương mặt đó cũng có đầy vết thương đan xen!

Trông có vẻ giống bị đánh bằng roi, những vết thương hẹp vừa sâu vừa dài thấy cả xương, chi chít, lạnh lẽo đến rợn người!

Đệ Ngũ Hiên vẩn chưa chết, nhưng cũng không khác người chết là mấy.

Chỉ còn chút hơi tàn thoi thóp.

Đệ Ngũ Vệ Đông tra tấn ông ta suốt ba tháng, đó chính là ba tháng sống không bằng chết!

sở dĩ ông ta không giết luôn.

Chính là vì ngày hôm nay, lão già đó muốn ông ta tặn mắt nhìn thấy cái ngày bốn gia tộc lớn đồ sát.

Sau con thuyền đó chính là dãy thuyền chiến, xe thú, xe chiến dài dằng dặc, đáo mẳt nhìn lại, hoàn toàn không thể nhìn thấy điểm cuối, ít nhất cũng phải chứa đến cả trăm triệu người!

Nhưng…

Tất cả đều là những tinh binh mạnh nhất, lực chiến sung mãn!

Bọn họ đến đúng giờ, không đánh lén, không đánh úp, mà đến Đông Hoa Môn đúng vào giờ hẹn.

Trong trường thành Vô Cương, ở một số nơi khá an toàn, có rất nhiều cao thủ tập trung ở đó.

Hôm nay xảy ra chuyện lớn nhưvậy, dù bọn họ không tham gia vào, cũng sẽ không bỏ lỡ.

Rất nhiều cao thủ đến xem cuộc chiến, vài người ghi lại vào sách sử, chuẩn bị miêu tả thật chi tiết cuộc chiến này, đế nó trở thành lịch sử của Vản Tiêu giới

“Hoàng triều Vô Cương chắc chắn sẽ trở thành

lịch sư!”

“Lần này chắc chắn Bắc Hoang chạy trời không khỏi nắng rồi”.

“Bọn họ không thèm đánh úp vào thành, cũng chẳng phải là tuân thủ lời hứa gì, mà là bọn họ không cần phải làm thế”.

“Đúng vậy, chí có một mình hoàng triều Vô Cương thì lấy cái gì để đấu với bốn gia tộc lớn? Lần này, bốn gia tộc lớn của Tây Hải, ngoài tộc trưởng, gia chủ ra cũng chỉ có mấy thanh niên trẻ tới, đối mặt với một hoàng triều phụ thuộc, bọn họ căn bản không cần phải đích thân xuất binh, tất cả đều là người của Đại Chu và Hỗn Nguyên”.

“Bốn gia tộc Tây Hải, chọn bừa một tộc thôi là đủ để tiêu diệt một quốc gia rồi, chỉ là bọn họ khinh thường không thèm làm, khinh thường không thèm thống nhất. Chỉ cần vài quốc gia duy trì cống nạp tài nguyên là đủ rồi, từ khi Bắc Hoang bị chĩa mũi nhọn, hoàng triều Vô Cương này chắc chắn sẽ thành lịch sử”.

“Đáng tiếc, Chu Long cũng là một thế hệ quân vương anh minh, có tiềm năng rất lớn, có khí khái của người anh hùng, đúng là đáng tiếc”.

“Đáng tiếc? Tôi thấy ông ta bị ngu thì đúng hơn, vì một Trần Bát Hoang với Lưỡng Nghi Tông mà đối

đầu với cả bốn gia tộc lớn, đúng là tự tìm đường chết mà”.

Những tiếng bàn tán liên tục vang lên, không ai xem trọng hoàng triều Vô Cương, như thể họ đã nhìn thấy kết quả cuối cùng của trận chiến này vậy, có tiếc hận, có thương hại, nhưng phần lớn vẫn là mỉa mai và châm chọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK