Những cái tên quen thuộc đó khiến Trần Đức sợ run, không ngờ những thứ trong truyền thuyết ở địa cầu, lại xuất hiện ở Đại Thiên Thế Giới, nhưng anh vẫn có chút khó hiếu.
“Tiền bối, lúc tôi tới không có cây cầu nào cả”.
“Bẻn dưới thang trời có đại trận, sau khi mở ra
đại trận đó sẽ có cầu Nại Hà xuất hiện”.
Tiêu Thần nói: “Còn câu hỏi thứ hai của cậu…”
Tiêu Thần lắc đầu: “Tuy tàn hồn của tôi đã ớ đây mười vạn năm, nhưng cũng phải có người bước lên thang trời mới có thế thức tỉnh, không phải tôi thật sự ở đây mười vạn năm, nên rốt cuộc bên trong cung khuyết đó có cái gì thì khi nào vào đó cậu mới có thế biết được”.
“Cám ơn tiền bối đã giải đáp thắc mẳc cúa tôi”.
Trần Đức đã hiểu được phần nào, anh hành lề với Tiêu Thần: “Ân tình của tiền bối và Ma Hoàng, Trần Bát Hoang tôi sẽ khắc ghi đến cuối đời, nước Vĩnh Hằng đó, kẻ tự xưng là Thần Đế đó, đến khi đủ mạnh tôi sẽ tự tay giết đế báo mối thù này!”
“Vào trong đi…”
Tiêu Thần cười đứng dậy, đế lại một câu cuối cùng rồi cả người hòa thành một pháp tâc đại đạo hẹp dài, đó là đạo của Tiêu Thần, cực kỳ mạnh mẽ, bám vào cống cung khuyết.
Rất lâu sau đó.
“Kẽo kẹt!”
Cổng cung khuyết, mớ ra!
Nhưng…
Có thế thấy rất rõ, ý chí thuộc về Cố Đế Tiêu Thần, tàn hồn của ỏng đang dần biến mất khi cảnh cống đó mở ra, nó tan biến đi rất nhanh!
“Nhóc Trần, mau vào trong đi!”
Linh Lung nhắc nhở, nói: ‘Tiêu Thần chí là một tàn hồn, sức mạnh của ông ấy thua xa mười vạn năm trước cả trăm triệu lần, rất khó giữ được lâu, nếu không vào sẽ mất đi cơ hội đó!”
“ừm”.
Trần Đức cực kỳ quyết đoán, gật đầu, sau đó hóa thành một vầng sáng trực tiếp vọt vào trong!
Khoảnh khắc anh bước vào.
“Ầm!”
Cánh cổng đóng chặt.
Đại Đế từ thời cổ xưa, tàn hồn của Tiêu Thần đã hoàn toàn biến mất!
Chuyện về Tiêu Thần cách đây không lâu, chỉ có mười vạn năm, ông ta từng có những trận chiến kinh thiên động địa, nó vẫn còn được ghi trong sách cổ.
Khi ông ta còn sống đã như một cơn sóng tràn bờ, có thể nói là một thiên tài, một yêu nghiệt thật sự.
Thời niên thiếu có được ấn ký Thiên Đạo, hai mươi tuổi lẻn đến cảnh giới Phản Hư, ba trăm tuổi trở thành một thế hệ Đại Đế.
Mười vạn năm trôi qua, vẳn là đệ nhất yêu nghiệt.
Đó chính là những lời nhận xét về ông ta trong sách cổ ở Đại Thiên Thế Giới.
Ông ta có ảnh hưởng sâu sắc đến Đại Thiên Thế Giới, tiếc là đến cuối đời vẫn không có người nối dõi.
“Mười vạn năm trước ỏng ấy đã đến đây, tiếc là ông ấy biết mình phải chết nên không tiến vào cung khuyết, để cơ duyên lại cho người đời sau, trí tuệ như thế cũng rất hiếm thấy, không hổ là một đời đế vương”.
Linh Lung cũng có chút bùi ngùi, cô ta đã sớm
nghe nói về Tiêu Thần, hôm nay gặp được, có thể nói đã khiến cô ta bội phục.
“Dù thế nào tôi cũng nhất định phải dốc hết sức hoàn thành di nguyện cuối cùng của ông ấy và Ma Hoàng”.
Trần Đức im lặng, dù là Ma Hoàng hay Mạt Pháp Đế Vương Tiêu Thần, thì ân của hai người,
Trần Đức sẽ báo!
Mối thù của anh với cái kẻ tự xưng là Thần Đế kia đã được kết rồi.