Sau đó.
Trần Đức không nói thêm gì nữa.
Tranh thủ lúc Thương Huyền Đấu suy yếu, anh cẩn thận đi từng bước đến gần ông ta.
Chẳng mấy chốc, khoảng cách của hai người chỉ còn ba mươi mét.
“Giết!”
Hai mắt Thương Huyền Đấu đò tươi, gầt gao nhìn chằm chảm Trần Đức, hệt như loài dã thú.
Dù ông ta đang suy yếu nhưng với khoảng cách gần như vậy, Trần Đức vẩn không thế chịu nổi, xương cốt trong người cứ kêu răng râc, thần thức hốt hoảng không yên, hơi thở khát máu, hấc ám điên cuồng quấy nhiễu và cẳn nuốt anh.
“Ầm!”
Linh khí bùng nổ, Trần Đức biến thân thành Cực Cảnh, cả người kim quang lóng lánh, đồng thời bỏ thêm Cửu Trọng Cực Ánh vào, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng màn đêm, xóa tan hết những thứ xấu xa.
Sau vài giây.
Anh chỉ còn cách Thương Huyền Đấu ba mét.
Khoảng cách rất ngắn.
Thậm chí anh còn có thế cảm nhận được hơi thở của Thương Huyền Đấu, nhìn thấy nếp nhăn trên mặt ông ấy.
“Tiền bối, tôi tới đây để giúp ông”.
Trần Đức khẽ nói, anh không trông chờ Thương Huyền Đấu có thề nghe hiểu, hay đáp lại, lúc này, Thương Huyền Đấu chẳng khác gì một dã thú hình người.
Nói xong.
Anh khoanh chân ngồi trước mặt Thương Huyền Đấu.
Ngay sau đó.
Thần thức màu vàng từ trong cơ thế anh thông qua thần môn của Thương Huyền Đấu, tiến vào thức hải ông ta!
Khoảnh khăc tiến vào.
Thần thức màu vàng của Trần Đức trở nên ảm đạm hơn rất nhiều, vô sô hơi thở tăm tối và khát máu vọt về phía anh.
Trong thức hải của Thương Huyền Đấu.
Chỉ có bóng tối!
Trong bóng tối đó, là ngập tràn những thứ giết chóc, máu tanh, hổn loạn, như con dã thú đang ngủ đông.
Đối mặt với sự khủng bố đó, Trần Đức hoàn toàn không thế chống cự, chỉ có thế mặc cho bóng đêm vỏ tận tùy ý cắn nuốt bản thản mình.
“Phù!”