“Ai cho ông cái gan nói chuyện với bản tôn như thế?”, Bàn Khai cau mày lại, một chưởng cách không đánh về phía người chấp pháp.
“Bốp!”
Người dẫn đầu nhóm chấp pháp nhanh chóng văng ra ngoài, máu tươi đầm đìa, trọng thương sắp chết!
“Chỉ là Bàn Khai tôi đây niệm tình cũ, trở về thăm học viện Thánh Phong, tham gia vào sự kiện quan trọng của học viện thôi, mà các người lại hoan nghênh bản tôn như thế à?”, Bàn Khai đảo mắt xung quanh, ánh mắt khí thế bức người.
Hắn ta nhìn tới đâu, dù là các đệ tử của học viện hay người chấp pháp thì đều phải lùi lại hai bước, ngậm cục tức đến đỏ cả mặt!
Thế nhưng…
Bàn Khai thật sự quá mạnh mẽ, dù hắn ta kiêu căng, ngông cuồng, thì bọn họ cũng không thể làm gì được!
Quảng trường rộng rãi nhanh chóng thu hút sự chú ý của rất nhiều võ giả.
Đảo mắt nhìn lại, đâu đó khoảng mấy chục triệu người.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía phi long cao tới vài trăm mét, cùng người đang đứng trước cung điện trên lưng nó, cao cao tại thượng, chắp hai tay sau lưng, Bàn Khai!
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Bàn Khai to gan, dám đến học viện Thánh Phong gây chuyện ư?”
“Bàn Khai, ai cho cậu lá gan đế trớ về đây vậy
hả?”
Bấy giờ, những bóng người kia chợt bay tới, đỏ là ba mươi trưởng lão của học viện Thánh Phong, họ tới rồi!
Từng bóng người xé rách không gian, đứng giữa không trung với sát ý bức người!
Nhất thời.
Trong sân, mọi thứ trở nên giương cung bạt kiếm, bầu không khí quỷ dị, xơ xác tiêu điều đến lạ.
‘Tỏi cho nó lá gan đó, thì sao, đồ đệ của tỏi nhớ tình xưa nghĩa cũ, muốn trở về mượn đại hội luận võ trước khi Đại Thiên Bí cảnh mờ ra để luận bàn với sư phụ và sư đệ, sư muội cũ của nó, không được hả?”, đúng lúc này, trong điện vang lẻn một giọng nói già nua.
Cùng với giọng nói đó, hai bóng người bước qua cánh cửa đại điện sau lưng sau phi long.
Một già một trẻ!
Thanh niên kia trông có nét giống Bàn Khai, nếu Trần Đức có mặt ở đây, chắc anh sẽ nhận ra người này.
Bàn Chiến!