“Đồ kiến hôi đáng chết, dám cướp báu vật trước mat thần, ai cho mày cái gan đó hả?”, ánh mắt hân ta âm trầm, tràn đầy oán khí, lúc này nhớ đến hành động trước đó của Trần Đức, càng thêm nối giận.
Bạch Tiêu khó che đậy cơn giận, hư không xung quanh hắn ta xuất hiện từng đường sóng, trở nên méo mó, nghiêng ngả, dường như cả vùng trời đất cũng không thế chịu được cơn giận của hắn ta.
Một đôi mắt lập tức khóa chặt Trần Đức như tù giam, Trần Đức cảm thấy không gian xung quanh dường như ngưng tụ ra vô số gai nhọn vô hình, đang cùng lúc đâm về phía anh, đột nhiên nỗi đau cắt xương cắt thịt truyền đến da thịt, xương cốt.
Bạch Tiêu nhìn Trần Đức, ánh mât vô cùng hung dữ.
Với hân ta, những người có mặt ờ đây, bất luận mạnh hay yếu, đều là lũ kiến, nhưng tên nhóc trước mắt này hình như có sức mạnh cố quái, khác biệt nào đó trong cơ thế.
Nhưng bất luận là mạnh hay yếu, kiến hôi chỉ là kiến hỏi!
Có ai đi phân biệt đâu là con kiến mạnh, đâu là con kiến yếu trong đàn kiến không?
“Bản tôn có thế nói chuyện với mày, là vinh hạnh của mày, cho dù có chết, mày cũng được tự hào, giao ra liều Thiên Tuyệt, mau lên, đừng đế tao đợi lâu”, Bạch Tiêu đứng sừng sững trên không trung, mặc dù đã thu và che giấu khí tức của mình, quanh người vẳn có hoa quang lưu chuyển, trên nửa thân trên để trần, từng đường phù văn như hình xăm, trông vô cùng bá đạo và thần dị.
Hắn ta không trực tiếp ra tay, lo sợ không chỉ đánh chết Trần Đức, mà còn phá hỏng liễu Thiên Tuyệt.
Liều Thiên Tuyệt cũng là chí bảo, vô cùng quý hiếm với bốn nước lớn bọn họ.
Tóm lại, mạng của Trần Đức còn không bằng liều Thiên Tuyệt.
Bạch Tiêu nóỉ xong, yên lặng nhìn Trần Đức giao liều Thiên Tuyệt ra.
Theo suy nghĩ của hắn ta, con kiến trước mặt chắc chắn sẽ không từ chối, dù sao hắn ta cũng là người của nước Vĩnh Hằng, đối với những người này, hắn ta chính là thần cao cao tại thượng. Thần đại diện cho pháp luật, không thế đối kháng, một vị thần ra lệnh cho loài người hèn mọn, loài người có từ chối được không? Có dũng khí từ chối không?”
*Cập nhật chương mới nhất tại tamlinh247.com.vn
Cho dù ngoài miệng từ chối, cơ thế cũng sẽ ngoan ngoãn giao liều Thiên Tuyệt ra!
Ví dụ như hai người Tào Nam Thiên, Hồn Châu, lúc này cả người họ run lẩy bấy, không phải bọn họ nhát gan, không có khí phách, trên thực tế hai người cũng rất khí phách, đặc biệt là Hồn Châu, không hề sợ chết, loại người này làm sao có thế không có khí phách?
Nhưng đối diện với Bạch Tiêu, vẫn không nhịn được run lên, sự run rấy và sợ hãi đó hoàn toàn đến từ sâu trong lỉnh hồn, như huyết mạch áp chế, hoàn toàn không kiếm soát được.
Trần Đức cũng vậy, cho dù trong lòng không muốn, cơ thể của anh cũng sẽ không từ chối, Bạch Tiêu rất tự tin.
Nhưng liền sau đó cả người Bạch Tỉêu cứng đờ lại.
Thấy Trần Đức không những không ngoan ngoãn lấy ra liễu Thiên Tuyệt, ngược lại còn tỏ ra cực kỳ ghê tởm, gỉống như nhìn thấy thứ gì ô uế, giơ ngón tay giữa lên với hắn ta: “Mày lợi hại thật đay!”
Trần Đức từng gặp ma quân, đương nhiên biết có chuyện gì, đừng nói đến đám sai vặt này, cho dù kẻ của nước Vĩnh Hằng chia rẽ thần và ma đó, cũng chỉ là ngụy quân tử thôi.
Vốn không có ấn tượng tốt với Thần tộc, hôm nay gặp được Bạch Tiêu, ấn tượng càng xấu không thể xấu hơn.
Thái độ cao cao tại tượng, tư thái ngạo mạn, và coi chúng sinh như con kiến, mỗi lời nói mỗi hành động đều khiến Trần Đức ghê tởm buồn nôn.
Dừng một chút, Trần Đức bố sung nói: “Bạch Tiêu, với thái độ ngạo mạn, bày vẻ lợi hại của mày, nếu là con trai tao, mẹ kiếp, tao sẽ đánh chết mày, không, nếu mày là con trai tao, mẹ kiếp, tao trực tiếp đập mày vào tường!1′
Trần Đức vừa dứt lời, bầu không khí ớ quảng trường Cố Nguyên đột nhiên trở nên kỳ quái.
Hai người Đạo Nhất, Hỉ Đặc quay sang nhìn nhau, hiến nhiên là không ngờ một con kiến dám sỉ nhục Bạch Tiêu như vậy, khẽ nhướn mày, hứng thú tiếp tục xem kịch.
Mái tóc mềm mại của ưng Thanh Vũ khẽ bay bay, đôi mày lá liễu khẽ rung động, trong đôi mắt không gợn sóng, lóe lên tia kinh ngạc.
Bạch Tiêu thì sao?