Cứ như anh đã bị dọa đơ cả người, trở nên ngơ ngác rồi!
“Ha ha, không thể chịu nổi một đòn u?”, Ưng Thương lạnh lùng nói, giọng nói vang vọng bên tai, hai Nhân Vương Ấn đã đến rất gần Trần Đức.
“Mày, chỉ có thể chết mà thôi!”
“Thế há?”
Khi Ưng Thương nghĩ rằng mình nẩm chắc phần thắng, tưởng Trần Đức chỉ còn một con đường chết thì anh đột nhiên ngấng đầu lẽn.
Một chưởng đánh về phía trước!
Có thể thấy rất rõ…
Trong bàn tay anh, sấm sét chợt lóe, đan vào nhau, chất chứa thứ sức mạnh vô hạn và đầy khủng bố!
“Trấn Lôi Ấn?”
Trong nháy mắt, có người bật thốt thành tiếng: “Cậu… Cậu ta… Cậu ta cũng biết Nhân Vương Ấn ư?”
Đúng vậy!
Đó chính xác là Trấn Lôi Ấn!
Chẳng qua.
Thời gian Trần Đức ngưng tụ cũng như tung ra ngắn hơn Ưng Thương rất nhiều, chỉ trong nháy mât, kế ra thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, quyền ấn của hai người đã va chạm vào nhau!
Ngoài ra.
Bình Thiên Ấn cũng hình thành bên tay kia của
anh.
Hai người.
Bắt đâu đối chiến!
Một kẻ Thông Thần nhất trọng, người lại là Thần Tôn ba mươi sáu giai!
Có thể nói là khoảnh khâc đó, không gian kia trực tiếp vỡ nát, tiếng nổ ầm ầm bao phủ cả hai người, họ đã chìm vào một mảnh hư vô.
Thế nhưng.
Chẳng được bao lâu, chưa đến nửa giây sau,
không gian đã tự động liền lại, bóng dáng hai người cũng xuất hiện!
Mọi người thấy…
ưng Thương văng ra ngoài!
Cơ thế như diều đứt dây, tạo thành một vòng cung giữa vòm trời, bay xa hơn trăm mét!
Ầm!
Bụi mù bốc lên bốn phía, sương mù đây trời.
ưng Thương cố giữ vững cơ thế đế không phải ngã sấp xuống, sau khi đáp xuống đất, hắn cũng phải trượt đi vài mét mới có thế dừng hẳn.
Trần Bát Hoang thì sao?
Anh chầng bị làm sao cả.
Hơn nữa!
Anh còn hoàn toàn không có chút vết thương
nào!
Vẵn đứng yên tại chỗ, lạnh nhạt, bình tĩnh…
Một màn đó, khiến những người đang xem cảm thấy da đầu mình nố tung!
Hai người đều sử dụng tuyệt kỹ của nhà họ Ưng, Trần Bát Hoang… Lại… Lại có thế chiếm thế thượng phong ư?