Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên, ngay lúc đó, chưa chờ Trần Đức mở miệng, Liễu Tông Nguyên đã nổi giận, một luồng uy áp lập tức đổ ập về phía Tiểu Lục.

Tiểu Lục thoáng chốc quỳ xuống, miệng hộc máu.

“Dừng tay!”

Trần Đức tức giận mắng Liều Tông Nguyên, sau đó vung tay lên, đánh tan uy áp kia, nhìn Tiểu Lục nhíu mày hỏi: “Những lời cô nói ban nãy là có ý gì?

Gì mà tấm thân trong sạch, gì mà ẫn cháo đá bát?”

“Hừ, Trần Bát Hoang, anh giả vờ mất trí nhớ gì chứ? Không muốn nhận thì thôi, có bản lĩnh anh giết tôi đi!”, khóe mi Tiểu Lục đong đầy nước mắt, cảm thấy hết sức uất ức.

Sự uất ức ấy không phải là vì mình có lẽ sẽ chết, mà là cảm thấy không đáng thay cô chủ nhà mình. Không ngờ người đàn ông cô ấy ngày nhớ đêm mong, nằm mơ cũng thấy lại hoàn toàn chẳng để trong lòng.

Trần Đức không hiểu ra sao, anh thật sự không hiểu lời nói của Tiếu Lục lả có ý gì.____

“Trần Bát Hoang, anh nên đến nhà Đạm Đài một chuyến đi. Lúc trước, người ta vì cứu anh mà hiến lần đầu tiên của mình cho anh đó”, bên trong Tiên Đài, Linh Lung chậm rì rì lên tiếng, chọc: “Lẽ nào anh muốn làm một tên xấu xa thật hả?”

“Lần đầu tiên, hiến cho tôi?1′, Trần Đức không khỏi nhớ tới cảnh trong mơ lúc trước: “Lẽ nào… đó không phải là mơ, mà là thật?”

“Mơ gì mà mơ? Cô gái kia nói đúng đó, lúc đó anh trúng hỏa độc, nếu không phải Đạm Đài Nguyệt dùng tấm thân trong sạch giúp anh, âm dương giao hòa thì anh đã chẳng sống nổi đến ngày hỏm nay đâu”.

Trân Đức thoáng chốc như bị sét đánh, lập tức hiểu ra!

Thì ra là thế!

Thì ra là thế!

Hôm đó ờ núi Bách Thú, anh vần không hiểu rốt cuộc là thế nào, sao hỏa độc không thể giải lại bồng dưng biến mát!

Không những khỏi hẳn, mà thực lực của anh còn tăng lên một mảng lớn!

Hóa ra, mọi thứ đều là do Đạm Đài Nguyệt!

“Sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”

“Giờ nói cho anh cũng không coi là muộn mà”, trước đó, Linh Lung vẫn chưa chấp nhận Trần Đức nên đương nhiên sẽ không nói nhiều.

“Bí mật ấy mà cô nhóc kia cũng biết thì có vẻ cô ta đến từ gia tộc Đạm Đài thật đó!”

Vẻ mặt Trần Đức lập tức trở nên nghiêm trọng, từ trên cao đi xuống, bước đến cạnh Tiểu Lục:

“Đừng khóc, hôm đó tôi trúng hỏa độc, đầu óc mơ hồ nên trí nhớ không được rõ. Giờ tôi đã nhớ ra rồi!”

“Đi, dẳn tôi đến gặp cô ấy!”

Trần Đức không có hỏi rốt cuộc là chuyện gì.

Mà anh cũng không cần hỏi!

Đạm Đài Nguyệt là người phụ nữ của anh, cô ấy gặp chuyện không hay thì dù xảy ra chuyên gì hay chọc phải ai, anh cũng sẽ đến!

Sau khi xác định Tiểu Lục đến từ gia tộc Đạm Đài, Trần Đức khỏi nghĩ cũng biết lúc này có lẽ Đạm Đài Nguyệt đã gặp phải nguy hiểm đến tính mạng nên không thể chậm trề hơn được nữa!

Vì vậy, anh trực tiếp bế Tiếu Lục lên, chạy thẳng đến nhà Đạm Đài!

Có thể thấy được trong con ngươi của Trần Đức đã hiện lên một vẻ sốt ruột và tức giận, thậm chí là cầ sát khí!

“Mẹ, kẻ nào dám đụng đến người con gái của tao!1′

Trần Đức khẽ rủa một tiếng, bất kể là ai thì cũng không thế đụng đến người phụ nữ của anh!

Đụng vào thì chắc chắn sẽ chết!

Liều Tông Nguyên cảm giác được sát khí và cơn giận của Trần Đức thì không khỏi rợn tóc gáy, cẩn thận đi theo.

Bóng dáng của họ gần như hóa thành một luồng ánh sáng kéo theo khí thế khủng bố như muốn xóa sạch mọi thứ. Cơ thể nhoáng lên, thoáng chốc đã biến mất cuối chân trời, hoàn toàn rời khỏi Vô Song Môn!

“Haiz…”

Ngụy Vô Minh thấy Trần Bát Hoang rời đi thì buồn bã.

Vốn đĩ, nếu không có gì bất ngờ thì Trần Bát

Hoang sẽ là đệ tử của Vô Song Môn và trờ thành chỗ dựa, cây cột vững chắc của họ!

Nhưng, từng bước từng bước sai, cuối cùng Vô Song Môn lại hứng lấy một kết quả như vậy.

Nếu lão kiên trì thêm một chút giúp đỡ, ủng hộ Trần Đức thì có phải sẽ có kết quả khác không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK