Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này Trần Đức chính là đại ca, là lão đại, mệnh lệnh của anh không có ai dám làm trái, lập tức có một người bước ra dẫn đường, đi thẳng tới căn phòng cao cấp nhất.

Rất nhanh, Trần Đức liền rơi vào trạng thái kích động.

Rơi vào mắt anh là từng mảnh từng mảnh linh thạch được đặt ở trong phòng, nhìn thoáng qua cũng có ít nhất hai ba trăm kg.

Tuy rằng vẫn còn kém một chút so với năm trăm kg mà Trương Thiên Dương điều tra được, rất có khả năng còn chưa thu thập xong, nhưng số lượng này cũng đã đủ rồi.

“Chuẩn bị xe, tôi phải chở chúng đi

hết”.

Sau hơn nửa giờ.

Trần Đức lái chiếc Mercedes Benz công khai rời khỏi khách sạn Hoàng Quân, trước cửa khách sạn, các tu võ giả đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, rõ ràng là bị cướp đoạt đồ, lại chỉ mong sao đối phương nhanh chóng lấy được đồ rồi rời đi…

Tâm trạng của họ vô cùng phức tạp, nặng trĩu và khó chịu.

Trong vòng chưa đầy nửa giờ, nhà họ Thành nổi giận rồi!

Triệt để phẫn nộ!

Việc xảy ra tại khách sạn Quân Hoàng rất nhanh đã truyền tới tai Thành Cực An khiến ông ta giận tím mặt, một người từng trải, tuổi đã hơn năm mươi gần sáu mươi tuổi như ông ta chưa bao giờ tức giận như vậy:

“Trần Bát Hoang, con mẹ nó, Trần Bát Hoang! Đúng là ức hiếp người quá đáng mà, thực sự là quá hiếp đáp người khác!”

“Lập tức, lập tức thông báo cho người đứng đầu hay tộc trưởng gì đó của tất cả các gia tộc lánh đời tại Vân Bắc tới nhà họ Thành họp cho tôi, mau!”

“Ai dám không tới, ông đây liền diệt hắn!”

Thành Cực An gần như rống lên, khuôn mặt già nua đỏ bừng, tiếng quát chấn động khiến màng nhĩ người ta phải đau nhức.

Trước mặt ông ta có vài tu võ giả đang run rẩy quỳ gối, hoảng sợ đáp một tiếng ‘vâng’ liền gấp rút rời đi.

Lúc này, trời đã về khuya.

Không tới một tiếng đồng hồ.

Tộc trưởng của ba gia tộc lánh đời khác của Vân Bắc đều tới rồi!

Trong phòng họp nhà họ Vân bao trùm không khí vắng lặng yên tĩnh.

Thành, Chu, Tống, Vương!

Tộc trưởng của bốn gia tộc đều đã an vị trong phòng họp.

“Lão Thành à, muộn như vậy còn kêu chúng tôi tới đây là có chuyện gì sao?”, người đứng đầu nhà họ Chu, Chu Hồng Vận mở lời hỏi.

Hai người kia cũng rất nghi hoặc.

Hiện tại đã là đêm khuya, có người còn đang say giấc nồng, người thì vui đùa với tình nhân lại bỗng nhiên bị triệu tập tới đây, là ai cũng đều vô cùng không

thoải mái.

Nhưng không có cách nào cả.

Rốt cuộc nhà họ Thành vẫn là gia tộc đứng đầu Vân Bắc.

Họ không thể không nể mặt nhà họ Thành.

“Chúng ta trước tiên hãy xem đoạn video này trước”, Thành Cực An ra lệnh cho thuộc hạ phát đoạn video cắt từ camera giám sát, từ khoảnh khắc Trần Đức đặt chân vào khách sạn Quân Hào tới khi anh nhấc gót rời đi.

Gia chủ của ba gia tộc Chu, Tống, Vưong đều xem tới ngơ ngác.

Trời ạ?

Con mẹ nó đây là đang tìm đường chết sao?

Ngay cả khách sạn Hoàng Quân cũng dám xông vào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK