Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

đúng vào lúc này, Trần Đức lại lần nữa lên tiếng, giọng điệu nhàn nhạt, vô cùng bình tĩnh.

Vừa dứt lời.

“Phù!”

Tay của Liễu Tỏng Nguyên đã bị gãy!

Cùng với toàn bộ cánh tay bị vặn gãy, kinh mạch cùng máu thịt, xương cốt đều rơi xuống!

“A a a a a !!!!”

Cùng lúc đó, một tiếng hét còn thảm thiết hơn cả tiếng lợn bị chọc tiết vang lên khắp Vô Song môn, tiếng hét ác liệt đó, như quỷ khóc sói gào, vô cùng thê thảm.

Nước sông Tây Lưu không còn ngưng kết nữa, trong nháy mât khôi phục lại bình thường.

Áp lực trên người của hàng ngàn người Vô Song môn bỗng chốc tan biến.

Chỉ là, bọn họ vẫn quỳ, cứ quỳ như vậy trên mặt nước mỏng manh, quên cả đứng dậy, nhìn chằm chắm vào Liễu Tông Nguyên đang la hét thám thiết, đau đớn, dữ tợn, khuôn mặt nhăn nhó!

Một lần nữa, Trần Bát Hoang hoàn toàn lật đổ,

đổi mới tam quan của bọn họ, trong lòng mọi người sớm đã kinh hoàng đến mức không thế kinh hoàng hơn, não bọn họ gần như bị ngắn mạch, mất đi năng lực suy nghĩ.

Giữa trời đất, ngoài tiếng hét thảm thiết của Liễu Tông Nguyên, không có bất kỳ một âm thanh nào khác.

Tiếng hét xuyên thủng màng nhĩ, khiến da đầu tê dại phát ra từ cổ họng Liều Tông Nguyên, ông ta là người canh giữ mạnh nhất nhung lúc này…lại cuộn mình trên mặt nước như con tôm khô, trên khuôn mặt đầy đau đớn, dưới người ông ta, một mảng nước sông bị nhuộm đỏ, máu tanh nhìn đến chói mắt.

Ngay sau đó, Trần Đức nhấc chân đá mạnh lên người Liễu Tông Nguyên, Liễu Tông Nguyên đã bị đá văng lên khỏi mặt nước.

Sau đó, một bàn tay khác vươn ra, Trần Bát Hoang nẳm lấy cổ của Liễu Tông Nguyên một cách chính xác hờ hững, xách lên giống như xách một con gà con, nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua đó, hỏi: “Như thế, Liều Tông Nguyên, tôi hỏi ông, ông của hiện tại cảm thấy có tư cách làm sư phụ của tôi không? Có tư cách đế tôi phải quỳ xuống chắp tay dâng ra toàn bộ cái gọi là bí mật kia không?”

Giọng nói khoan thai vang lên, ầm ầm trong

đầu Liều Tông Nguyên như tiếng sấm, lúc này Liễu Tông Nguyên đã hiểu ra một điều, người thanh niên ở độ tuổi đôi mươi trước mặt này, đã vượt qua ông ta, hơn nữa, còn vượt xa ông ta!

Chỉ cần người trước mặt này muốn, thì bất cứ lúc nào bẩt cứ ở đâu cũng có thể giẳm chết, bóp chết, đập chết ông ta!

Điều buồn cười là…lúc trước ông ta còn muốn làm sư phụ của Trần Bát Hoang? Còn muốn dùng vũ lực đế trấn áp Trần Bát Hoang?

Như Trần Bát Hoang đã nói lúc trước, ông ta là cái thá gì?

Trong lòng Liễu Tông Nguyên gần như sắp sụp đổ, vô cùng chán chường, đổi diện với người thanh niên trước mặt, người mạnh nhất Côn Luân Hư như ông ta còn yếu ớt hơn cả một con gà con, mặc cho người ta giết thịt, không có khả năng phản kháng.

“Tôi hỏi ông, ông không nghe thấy sao?”

Trần Đức nhìn chằm chằm vào Liễu Tông Nguyên, bàn tay khẽ dùng lực, đột nhiên, Liễu Tông Nguyên khôi phục suy nghĩ, vội vàng nói:

“Tôi…tôi…không có tư cách, cậu Trần…cầu xin cậu, bỏ qua cho tôi, tha cho tôi một mạng!”

Liễu Tông Nguyên thực sự cảm thấy sợ hãi.

3 —J

Trần Bát Hoang giống như một thanh kiếm đã tuốt vỏ, lưỡi kiếm sắc nhọn, có thể giết chết ông ta bất cứ lúc nào!

Mặc dù ông ta chỉ có một mình, nhưng ông ta không muốn chết!

Ông ta còn muốn đột phá, còn muốn sống tiếp!

“Cho tôi một lý do để không giết ông”, đôi mắt thầm sâu của Trần Đức nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì, toàn thản lóe lên một tia sáng màu vàng nhàn nhạt.

“Tôi…tôi…”, nhất thời, Liễu Tông Nguyên thực sự không nghĩ ra lý do để có thể tiếp tục được sống, đắy là Côn Luân Hư, giết người không cần lý do.

Trần Đức trực tiếp từ chối, anh cũng không thân với Đạm Đài Nguyệt nên sao phải giúp cô ta? Huống chi, một cô gái xa lạ bỗng nói như thế, anh dựa vào cái gì tin?

Việc khẩn cấp trước mắt là chạy tới Tây Cảnh gặp Âu Dã Tư Linh đế xem Ưng Thanh Vũ sao rồi.

Ai ngờ, anh vừa nói xong, Tiểu Lục lại nối giận, can đảm chỉ vào mũi anh chửi: “Trần Bát Hoang, tên vô ơn, xấu xa, ăn cháo đá bát nhà anh. Nếu không có cô chủ nhà tôi thì anh đã sớm chết rồi! Còn có thể đứng đây lên mặt à?”

“Hu hu…”

Cô ta nói xong lại buồn bã bật khóc, nước mắt chảy ròng ròng trông cực kỳ tủi thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK