“Không”, Kỳ Hàn ngồi xuống, lấy laptop mang theo ra, rồi mở một bảng biểu ra: “Bên trong là người đã mua loại vải này vào 26 năm trước. Hồi đó, có hơn 300 đứa trẻ trong gia tộc lánh đời sinh ra và một số trẻ khoảng 1 tuổi dùng loại vải của cậu. Tổng cộng là có 28 gia tộc mua loại vải ấy”.
“Ngoài nhà tôi ra thì còn có 27 gia tộc, chúng ta khá là may mắn, 27 gia tộc đó đều mua vải khác nhau. Năm đó, chỉ có một gia tộc là mua loại vải của cậu”.
Ánh mắt Trần Đức lập lòe, nuốt ngụm rượu cực mạnh xuống họng, nhìn laptop. Kỳ Hàn dùng chuột chỉ vào một gia tộc.
Nhà họ Chu!
“Kỳ lạ là hồi đó nhà họ Chu mua rất nhiều vải dệt, chỉ có loại vải này là khác biệt. Nó là loại vải mắc nhất hồi đó, nói như giờ chính là bản giới hạn, có giá trị cực kỳ xa xỉ”.
“Nhà họ Chu?”, Trần Đức nhàn nhạt hỏi: “Có tra được là ai trong nhà đó mua không?”
“Bởi vì lâu quá rồi nên cần chút thời gian, có điều, nếu là bản giới hạn thì tôi tin rằng sẽ điều tra được nhanh thôi”, Kỳ Hàn tự tin nói.
“Tốt”.
Trần Đức cũng không hối, nếu tìm được nhiều manh mối như vậy, một khi cho hắn thời gian thì chắc chắn có thể điều tra ra.
Còn nhà họ Chu thì chắc chắn không phải gia tộc của anh rồi vì anh họ Trần!
Không phải họ Chu!
“Vết thương trên người anh là sao?”, Trần Đức bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào ngực Kỳ Hàn, trên ngực hắn có một miệng vết thương rất dài như bị người dùng mũi dao cứa qua.
Tuy Kỳ Hàn có quần áo che, nhưng vẫn không thể né được ánh mắt của Trần Đức.
Nửa tháng nay, Trần Đức vẫn luôn nghiên cứu thấu thị nhãn của mình. Cuối cùng nay cũng đã hoàn toàn hiểu được, có thể điều chỉnh theo ý mình!
Kỳ Hàn ngẩn ra.
Hẳn đã giấu rất kỹ, sao Trần Bát Hoang lại phát hiện ra được vậy?
“Không có gì, gặp được một tên khốn ở tỉnh Võ, nhưng tôi có thể giải quyết”, Kỳ Hàn không có nói kỹ, sau đó bèn đổi đề tài: “Hôm nay, con trai của Trương Thiên Dương kết hôn nên gọi cho tôi, cậu Trần đi không?”
“Cũng không còn chuyện gì nữa nên đương nhiên là đi rồi”, Trần Đức cười nói, nửa tháng này, địa vị của nhà họ Trương cũng nước lên thuyền lên, hình như Trương Tử Đằng cũng đổi tính, không ngờ lại tìm bạn gái, rồi còn muốn kết hôn chớp nhoáng.
Ba ngày trước, Trương Thiên Dương đã mời anh rồi.
“Anh đợi chút, tôi đưa anh một thứ”, Trần Đức đứng dậy đi vào phòng bếp lấy 2 túi đựng rác ra, đưa cho Kỳ Hàn: “Anh cầm lấy hai bịch này đi”.
“Đây là…”
Kỳ Hàn khó hiểu mở túi ra, sau đó, cả gương mặt hắn cứng đờ, lộ ra vẻ hết sức kinh ngạc!
Bên trong túi rác có 3,40 viên đan dược.
Mà hắn lại vô cùng quen thuộc loại đan dược đó.
Cái tên ấy hết sức sinh động:
“Thông Mạch Đan!”
“ừ’, Trần Đức gật đầu: “Tôi nói rồi, tôi có thể phát Thông Mạch Đan cho anh. Loại đan dược này chỉ là đồ bỏ thôi. Giờ anh đã tin chưa?”
Kỳ Hàn hít sâu một hơi, trong lòng hắn như dậy sóng!
Đây là Thông Mạch Đan, Thông Mạch Đan, Thông Mạch Đan đó!
Không phải sô – cô – la đâu!
Ngay cả gia tộc họ cũng phải quỳ lạy một số Luyện Đan Sư mới có thể có được.
Mẹ nó… đến chỗ Trần Bát Hoang lại thành đồ bỏ?
Hơn nữa, chỉ nửa tháng đã lấy ra 3, 40 viên!
Cái này…
Trong phút chốc, Kỳ Hàn cũng không biết nói gì hơn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, trái tim đập lên thình thịch.
Nếu hắn mang số đan dược ấy về thì cả nhà họ Kỳ sẽ nhấc lên một cơn sóng gió to lớn cỡ nào chứ?
Hắn ngơ ngác, ngây ngốc nhìn số đan dược trong túi rác như là rác rưởi kia, trong lòng ngổn ngang cảm xúc.
Rốt cuộc thì Trần Bát Hoang là người như thế nào vậy?
3,40 viên Thông Mạch Đan đấy.