Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mày là Trần Bát Hoang?”, Dụ Lực khẽ híp mắt, đánh giá Trần Đức từ trên xuống dưới, cảm nhận được cảnh giới của đối phưong, liền chế nhạo nói: “Là tao bắt cô ta quỳ xuống, sao nào, mày có ý kiến sao???”

“Ha ha, Trần Bát Hoang, vốn tưởng anh đã chết, không ngờ vẳn còn sống”, Chu Tư Linh ớ một bên chế nhạo.

“Cũng tốt, nếu đã còn sống, thì cùng người phụ nữ của anh quỳ xuống, liếm sạch bùn trên giày của tôi, bằng không, hôm nay cho dù con đàn bà Âu Dã không chết, thì anh cũng phải chết!”

“Ồ”.

Trần Đức nhàn nhạt gật đầu, giây tiếp theo, không chút báo trước nhanh chớp ra một quyền!

Một quyền dứt khoát, không có bất kỳ võ kỹ nào, cũng không có linh khí chuyển động, giống như một quả tên lửa đạn đạo đột nhiên quét về phía Dụ Lực!

Nẳm đấm của anh quá nhanh, nhanh đến mức đã xuất hiện tàn ảnh, Dụ Lực hoàn hồn, phản ứng lại sau cú đấm của Trần Đức thì đã quá muộn!

Nắm đấm đã đến trước mặt hắn, phóng đại cực lớn!

“Bụp!”

Sau một ầm thanh nghẹt thở, Dụ Lực, chết!!!

Biến thành một đám sương máu, nổ tung, bao phủ dập dờn trong không khí, mùi máu tanh xộc lẻn mũi khiến người ta khiếp sợ!

Ngay lập tức, toàn bộ trong viện rơi vào im lặng, lặng ngắt như tờ, kim rơi cũng có thể nghe thấy tiếng!

Tất cả mọi người ngơ ngác, run sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằn đám sương máu mịt mù, đầu óc trống rỏng, tê liệt, tư duy rơi vào hồn loạn, giống như nhìn thấy ma!

Dụ Lực chết rồi???

Đây là đang nằm mơ? Xuất hiện áo giác?

Trần Bát Hoang một quyền đánh chết Dụ Lực ở cảnh giới Thần Tôn bốn mươi tám giai?!

Mẹ kiếp!

Làm sao có thế như thế??

Đám người giống như tượng, cứng đờ tại chỗ, bẩt động, nín thinh.

Còn Chu Tư Linh…sắc mặt trở nên tái nhợt, trắng bệch hơn cả tờ giấy trắng, giống như người chết nằm trong nhà xác, đầu óc tê liệt, đờ đần, sợ hãi, mặc kệ cho đám sương máu dính trên người, khiến chiếc váy đỏ của cô ta trở nên đỏ hơn, thảm thương hơn!

“Chu Tư Linh, cô còn muốn vợ tỏi quỳ xuống liếm giày nữa không?”, khi mọi tiếng động đều im âng, lời nói của Trần Đức khoan thai vang lên, ánh mắt nhìn đến Chu Tư Linh, nhàn nhạt nói.

Trong nháy mắt, Chu Tư Linh giống như bị sét đánh, cơ thể yêu kiều run lên, môi đỏ tái nhợt, vô thức lùi về phía sau: “Anh…anh, anh… Trần Bát Hoang, anh muốn làm gì? Tôi là em họ của Nghiêm Hoa, nếu anh dám, dám động đến tôi, anh họ tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK