Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt ông ta cực kỳ khó coi, rất muốn nói gì đó, rất muốn phản bác, muốn ra tay giết chết Trần Bát Hoang,

nhưng ông ta căn bản không nói được lời nào!

Bởi vì ông ta hiếu rõ, nếu đổi lại là ông ta thì chắc chắn không thể dễ dàng giết chết Thành Kỳ Võ chỉ với một chiêu như vậy được, đừng nói là giết, cú đấm kia của Thành Kỳ Võ, nếu không có sự phòng ngự trước, không đánh trả thì ngàn phần trăm có thể phá vỡ hàng phòng thủ và đánh gãy xương sườn của ông ta!

So sánh với nhau, Trần Bát Hoang mạnh hơn ông ta, không chỉ mạnh hơn mà còn mạnh hơn rất nhiều rất rất nhiều.

Đừng nhìn Trần Bát Hoang bây giờ đang rất bình tĩnh, không có một chút sát khí nào, nhưng ông ta có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương của đối phương, sâu trong đôi mắt giống như có một động băng sâu thẳm, lạnh

lẽo uy áp khiến người ta sợ hãi.

Chỉ khi Lục Phong tức giận, ông ta mới có thể cảm nhận được loại cảm giác này!

Nói cách khác, thanh niên ngoài hai mươi tuổi này chí ít cũng mạnh ngang ngửa lãnh đạo của ông ta, chủ nhân Lục Phong!

Quá kinh khủng!

“Tôi…”, sau khi suy nghĩ, Cơ Hòa chuẩn bị nói vài câu lấy lòng Trần Đức, dù sao thì việc cời quần áo trước mặt La Nhất Công và những người khác quá là mất mặt, ông ta không làm được.

“Muốn sống thì đừng nói nhảm”, nhưng, Trần Đức lại không cho ông ta cơ hội: “Cho ông mười giây”.

Mười giây?

Lông tơ trên người Cơ Hòa dựng đứng, ông ta nào dám chần chừ?

Lập tức đứng dậy cởi bỏ bộ đồ trên người trị giá tiền triệu của Thành Kỳ Võ tặng, động tác rất nhanh, vô cùng dứt khoát, không dám chậm trễ.

Sau khi cởi xong, ngoan ngoãn cầm bằng hai tay dâng cho Trần Đức: “Cậu…cậu chủ Trần”.

Ba người bạn của ông ta, còn có La Nhất Công, Quan Chính Dương, hiệu trưởng và những người khác hoàn toàn chết lặng, đầu óc mơ hồ, bọn họ ngây người nhìn cảnh tượng này, không biết phải làm sao.

Cơ Hòa đấy!

Cơ Hòa đến từ Côn Luân Hư đấy!

Cứ như vậy…mà bị thanh niên trong giới thế tục dọa sợ đến nỗi cởi quần áo?

Bọn họ rất khó tin, nhưng đây là sự

thật!

Bọn họ không dám lên tiếng nữa, thực sự rất sợ việc bị Trần Đức gọi tên, ngay cả Cơ Hòa còn phải cởi đồ, nếu như chỉ tên bọn họ, bảo bọn họ cũng cởi thì phải làm thế nào.

Trần Đức phớt lờ Cơ Hòa, túm lấy quần áo trong tay ông ta trùm lên đầu Thành Kỳ Võ, hoành tráng rời khỏi khách sạn.

Trong đại sảnh, mặc dù Trần Bát Hoang đã rời đi, nhưng bọn họ vẫn rất im lặng, không có ai lên tiếng.

Không phải bọn họ không muốn nói, mà là bọn họ thực sự không biết phải nói gì.

Thành Kỳ Võ chết, chết ngay trước mắt bọn họ!

Hơn nữa còn chết dưới tay Trần Bát Hoang, người mà cả thành phố đang tìm kiếm!

Con mẹ nó, đây là chuyện quái gì?

Nếu như Thành Cực An, hoặc người ông đáng sợ của Thành Kỳ Võ đến truy hỏi thì phải làm thế nào?

Cơ Hòa không sợ, nhưng La Nhất Công và những người khác lại sợ mất hồn mất vía, như thể gặp phải một cơn ác mộng đặc biệt đáng sợ, sắc mặt bọn họ u ám đến nỗi không thế u ám hơn.

“Mọi người yên tâm, tôi sẽ báo cáo chuyện này với giám đốc Lục. Bây giờ đang là thời điểm tuyển sinh của học viện Vô Song, lão già họ Thành đó không dám làm gì các người đâu”.

Sau một hồi im lặng, Cơ Hòa nói: “Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ đích thân thông báo cho nhà họ Thành, mọi người về đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK