Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Tư Đồ Lâm cực kỳ căm ghét, cũng không kính sợ Trần Đức vì sợ hãi, bây giờ hắn không còn khả năng sống tiếp, oán độc trong lòng còn dày đặc hơn gấp mười ngàn lần so với trước đó.

“Ha… ha ha…”

Càng tức giận, thậm chí Tư Đồ Lâm còn bật cười, cười rất lạnh.

‘Buồn cười lắm sao?”

Trần Đức hỏi.

“Đương nhiên, buồn cười đó, ha ha, mày giết chết tao thì chứng minh mày rất mạnh sao?

Không… Trần Bát Hoang, đồ tạp chủng này, dù mày giết chết tao, mày cũng không sống nổi đâu, vậy mà muốn đánh tao, mày cảm thấy không buồn cười sao? Ha ha ha ha!”

Sâc mặt Tư Đồ Lâm hung ác tàn nhẫn, hắn cắn răng nghiến lợi: “Phải, tao thừa nhận tao không bằng mày, nhưng tao không có được con tiện nhân Bạch Tĩnh Vân thì mày cũng không thế có được, dù mày có thế giết chết tao, giết chết Bạch Lan Tiên, vậy thì sao hả? Bây giờ Trình Lực đang tìm mày khắp nơi, muốn giết mày tiêu diệt mày, mày tưởng mày là đối thủ của hắn sao? ở trước mặt hắn, mày không có tư cách ngông cuồng, nói cho mày biết, Trình Lực có một sở thích, đó là thích vợ người ta.

khà khà, chết mày rồi, Bạch Tĩnh Vân sẽ không chí là người phụ nữ của hắn, nếu có thì những cô vợ còn lại của mày cũng không thoát khỏi xâm lăng của hân”.

Khi Tư Đồ Lâm nói chuyện, hãn thi thoảng phun máu, nói cực kỳ khó khăn, cơ thế run rấy, nhưng từ đầu đến cuối vằn đang cười.

Bạch Tĩnh Vân nghe thấy lời của hắn thì đá vừa rơi xuống đã lại nâng lẽn, hiện ra vẻ lo âu, sợ hãi!

Không có gì khác,

Lời Từ Đồ Lâm nói là thật, Trình Lực thật sự rất mạnh. Đồng thời hắn thật sự một một niềm yêu thích đặc biệt và kỳ quái, mỗi một võ giả chết trong tay hẳn, phụ nữ và vợ của hắn cũng sẽ bị Trình Lực đùa bỡn, chà đạp!

Dù Trần Đức thắng trận này, có lẽ anh vẫn không thoát khỏi kết cục bỏ mạng!

‘Trần Bát Hoang, sao hả, ha ha… Có cảm thấy tuyệt vọng sợ hãi không? Có phải kiêu ngạo vừa dâng lẻn, lập tức liền ngã xuống thung lũng?”

Thấy Trần Đức im lặng không nói và vẻ sợ hãi lo lắng của Bạch Tĩnh Vân, Tư Đồ Lâm bộc phát đắc ý và sảng khoái, trước khi chết, có thế khiến Trần Bát

Hoang sợ hãi, hẳn cũng không hối tiếc, ha ha!

Huống chi, hắn thật sự cảm thấy Trần Bát Hoang không sống được bao lâu nữa!

‘Tuyệt vọng sao…”

Ánh mắt Trần Đức thản nhiên, đột nhiên anh cười càng sâu: “Nói thật tao không cảm thấy tuyệt vọng chút nào, Trình Lực dám đến, tao liền giết hắn, nhưng… ngày hôm đó, có thể mày và bà già đáng chết kia không có cơ hội nhìn thấy được!”

Lời này vừa nói ra,

Một bên, Bạch Lan Tiên đột nhiên run rấy, nét mặt già nua trở nên trắng bệch, bà ta nhìn về phía Bạch Tĩnh Vân: “Tĩnh Vân, con mau cứu cô được không? Cô là cô con, cô ruột con đó, xin con, xin con đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK