Ông ta hết sức đau đầu, không biết phải giải thích với Diệp Lễ Cuồng thế nào.
“Gia chủ!”
Đột nhiên.
Một bóng người xuất hiện ngoài cửa, quỳ một gối xuống: “Đan Môn truyền thư gấp đến, mời gia chủ lập tức đến đó”.
“Hả? Chuyện gì?’
Tô Trung Dương sửng sốt, chẳng lẽ Diệp Lễ Cuồng đã biết được những chuyện xáy ra bên này rồi Ư? Không thể nhanh như thế được!
“Không biết, nói là môn chủ Đan Môn, Phó Vĩnh Sinh phát lệnh triệu tập, không chỉ triệu tập mỗi mình gia chủ mà còn gọi hết tất cả những người ở Đan Môn, hình như là sốt ruột lắm, chắc là liên quan đến việc luyện đan!”, người đó cung kính nói.
“Các người nói nhảm cái gì thế, Tô Trung Dương, mau giúp tôi báo thù đi!”, Diệp Dao mặt đầy oán hận, máu tươi đầy đất cùng với nổi đau thấu tâm can khiến hắn chìm trong sát ý.
“Cậu Diệp, không phải tôi không muốn báo thù cho cậu, tôi, không phải là đối thủ của cậu ta, chuyện này, còn phải nhờ vào bố cậu!”
Tô Trung Dương nhíu mày, có chút bất đãc dĩ: “Đan Môn đang tìm tôi, đúng lúc bố cậu cũng đến đó, chúng ta cùng đi một chuyến thôi”.
Tô Trung Dương không muốn nhúng tay vào chuyện của Trần Bát Hoang và Diệp Dao quá nhiều, tuy ông ta hi vọng con gái mình có thế đến với Diệp Dao.
Nhưng.
Suy cho cùng, Diệp Dao vân không phải là con trai ông ta, người có thế giải quyết được thì ông ta sẽ giúp một chút, gặp phải người không thể trêu vào, mặc kệ sẽ tốt hơn.
Huống chi.
Diệp Dao gọi thẳng tên Tô Trung Dương khiến ông ta có chút khó chịu, bình thường hắn là một đứa trẻ hiền lành, biết điều nhưthế, tại sao gặp chuyện lại biến thành thế này?
Tô Trung Dương lấy ra một viên đan dược trong người, cho Diệp Dao nuốt xuống, đau đớn đã giảm đi, ông ta lập tức gọi người sắp xếp tọa kỹ, dẩn theo hắn cùng đến Đan Môn.
Trong đại sảnh Đan Môn.
Bấy giờ đang có ba mươi mấy bóng người tụ
tập!
Ba mươi mấy người đó từ ba mươi tuổi đến ba bốn trăm tuổi, cần gì có đó, không có ngoại lệ, tất cả đều là luyện đan sư!
Ngoài ra.
Họ cũng là những người chấp quản cấp cao của Đan Môn.
Môn chủ, chấp sự, khảo hạch sư!
Những người đó chia thành hai bên ngồi xuống, địa vị cao ngồi trên, cao nhất chính là môn chủ Đan Môn, Phó Vĩnh Sinh bốn trăm sáu mươi ba tuổi!
Cảnh giới ông ta không cao, cũng chỉ lẽn đến Thần Tôn hai mươi sáu giai, người hơn bốn trăm tuổi như ông ta, theo lý mà nói thì phải trông rất già.
Nhưng dáng vẻ ông ta lại không khác gì một ông lão sáu mươi tuổi, tinh thần tỉnh táo, sắc xuân đầy mặt.
Ông ta ngồi ở chủ vị, không nói tiếng nào.
Họ là luyện đan sư, hằng năm đều giao tiếp với nhau bằng đan dược, tuy nói không thể giữ mãi tuổi xuân nhưng cũng có thể làm chậm quá trình lão hóa.
Bên trái ông ta chính là Diệp Lễ Cuồng, sáu mươi mấy tuổi, một thân áo bào màu tro, cùng với khí thế có chút ngạo nghễ.