“Bát Hoang, sau này, nếu cậu có thành tựu, huynh trưởng hy vọng cậu cũng có thế đối xử tốt với người đời”.
Hiên Viên Anh Hùng nói rất nhiều, ban đầu còn có chút tinh thần, đến cuối cùng, giọng nói cũng trớ nên mơ hồ, thần thức, khí tức sinh mệnh bản thân cũng không còn lại mấy, trong đầu toàn là hình ảnh của người phụ nữ năm đó.
Có thế nói người phụ nữ đó ảnh hưởng đến cả đời ông ta.
Nếu không phải vì người phụ nữ đó, năm đó Nam Hạ Châu gặp nạn thiên tai, ỏng ta cũng sẽ không đứng ra, che chở cho dân chúng.
Càng sẽ không đứng ra cho người bình thường trong mọi chuyện.
Là người tộc Hiên Viên, ông ta sống trong sung sướng, mãi mãi không hiếu hàm ý của bốn chữ ‘nỗi khố người đời’, ỏng ta sẽ không được gọi là Hiẻn Viẻn Anh Hùng, người đời cần anh hùng.
Cho nên, ông ta đổi tên thành Hiên Viên Anh Hùng!
Ma nguyên trên người Trần Đức chầm chậm rút đi, Hiên Viên Anh Hùng cũng càng lúc càng kiệt sức.
Một canh giờ trôi qua, có thế thấy rõ ràng, cơ thế của Hiên Viên Anh Hùng đã chỉ còn da bọc xương, sắc mặt tái nhợt.
Máu tanh, tàn bạo trên người Trần Đức cũng đang biến mất, cả người hồi phục trạng thái bình thường, chỉ là sau khi bị ma nguyên rút tinh lực, anh ngất xỉu, khó mà tỉnh lại trong thời gian ngắn.
‘Tạm biệt, người đời, tạm biệt, huynh đệ!”, Hiên Viẻn Anh Hùng cầm kiếm Hiên Viên, mũi kiếm lướt hư không, ngựng tụ ra một cánh cửa truyền tống, dùng sức lực cuối cùng, đẩy Trần Đức vào trong, rất nhanh, cửa truyền tống biến mất!
Sau đó Hiên Viên Anh Hùng vận thần lực.
“Bành!”
Tự hủy!
Ông ta biết rõ, thi thế của thần ât sẽ dằn đến tai họa.
Vì vậy, ông ta lưa chọn tự hủy cơ
thế.
Lập tức, máu tươi bắn tung tóe, sương máu dập dờn tràn ngập.
Khí tức của Hiên Viên Anh Hùng hoàn toàn biến mất giữa trời đất.
Lúc này, các tu sĩ ở chồ cực xa xôi quan sát thấy tất cả đều thôn người!
Chuyện gì vậy?
Hiên Viên Anh Hùng chết… chết rồi?
Bọn họ cách quá xa, không biết Hiên Viên Anh Hùng đang làm gì, cho đến khi ông ta tự hủy!
Có thế thấy rõ ràng tầng sương máu mờ mờ ảo ảo, trong tích tắc, bao trùm khắp bán kính tám vạn dặm!
Không ai nhìn rõ trong màn sương máu xảy ra chuyện gì, giữa trời đất, vang lên tiếng vù vù, trong tám vạn dặm, đại đạo hổn loạn.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Hiên Viên Anh Hùng chết rồi ư? Trần Bát Hoang đâu?”, rất nhiều người vảy xem đều muốn biết tình hình trong màn sương máu đó, nhưng không cảm nhận được
gì.
Cho đến ba ngày ba đêm trôi qua, sương máu vẫn chưa tan, trong sương máu, vẫn không có động tĩnh, mới có một vị cường giả cấp tôn to gan cất bước chân đi vào trong màn sương máu.
Nhưng ông ta vừa bước vào một bước, lập tức hóa thành nước vàng tại chỗ.
Còn chưa kêu thảm lên được một tiếng, đã dung hòa thành một thế với sương máu!
Cường giả cấp thần mặc dù đã chết, mỗi một cái xương, giọt máu, mồi một tấc thịt của họ đều là chí bảo, nếu có thế có được thi thể hoàn chỉnh, thì có thể được một số người chuyên nghiên cứu luyện chế thành con rối rất mạnh.
Cho nẻn, sương máu ba ngày chưa tan, đã có người không nhịn được đi vào trong đó, chỉ là vừa bước vào, vị cường giả đó đã hóa thành máu, hòa tan với sương máu, hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
Cảnh này khiến một số người rục rịch hành đồng kinh hãi run sợ.
“Đây chính là thần huyết ư?”
“Người vừa nãy ít nhất cũng là cường giả cấp đại tôn phải không? Vậy mà ngay cả hừ cũng không kịp hừ một tiếng?”