Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vãi!

Đó là chấp sự tư pháp của thành Thông Thiên, còn là cấp Địa Tôn giả đấy, vậy mà anh dám chửi?

Không nhìn rõ cục diện hả?

Đừng nói rác rưởi đến từ trái đất, kể cả người đến từ một số giới khá lợi hại thì ít nhiều cũng phải nế mặt hắn vài phần!

Nhưng bây giờ Trần Đức lại dám $í nhục Chu Tu trước nhiều người như vậy!

Ba người Mạc Ly Tiêu sửng sốt, sau đó, phá lên cười tàn nhẫn không thể tàn nhần hơn, đồ ngu, ngay cả lời như vậy cũng dám nói, chắc chắn sẽ phải chết!

“Đồ rác rười, mày chửi tao đấy phải không? Rất tốt, vốn định cho mày cơ hội tự sát, chết một cách sung sướng, đã vậy thì… tao cho mày nếm thử mùi vị sống không bảng chết là thế nào!”, quả nhiên sắc mặt Chu Tu nối lên vẻ tàn nhẫn, nói với bảy tám người phía sau:

“Các cậu cho hân nếm thử Tỏa Hồn Liên đi!”

Tỏa Hồn Liên?

Ba chữ này vừa xuất hiện, lập tức nhiệt độ không khí bỗng giảm thấp, tất cả mọi người không nhịn được rùng mình ớn lạnh!

Tỏa Hồn Liên, đảy là linh khí thượng phấm chuyên dụng của người chấp pháp Thông Thiên Các, chuyên chế tạo riêng để đối phó thần thức, thần hồn!

Một khi bị Tỏa Hồn Liên giam giữ, thì không chí đơn giản là phải chịu nổi đau thể xác, mà còn đau đớn từ linh hồn, đến kinh mạch, thần kinh nguyên rồi đến xác thịt!

Thành Thông Thiên không sử dụng nhiều đến Tỏa Hồn Liên, gần trăm năm nay cũng chưa dùng đến mười lần!

Nhưng không có ngoại lệ, những người bị Tỏa Hồn Liên trói cuộc, nguyện vọng lớn nhất chính là cầu xin được chết!

Muốn chết ngay lập tức!

Chu Tu vừa dứt lời, bảy tám người phía sau, từng người đều lấy ra một đoạn dây xích màu trắng bạc giống như xích sắt, đoạn cuối mỗi sợi xích là một móc sắc nhọn uốn cong lạnh lẽo, đầu móc màu đen nâu, giống như đuôi bọ cạp, lấp lánh ánh sáng lạnh bức bối.

Sau đó bảy tám người đứng tách nhau ra, lại gần về phía Trần Đức từng bước!

Sợi xích trong tay dường như sống lạỉ, truyền ra một loại dao động chấn hãi linh hồn, các tu sĩ xung quanh, người nào người nấy chân phát run, nổi lên nồi sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn, mục tiêu của mấy người không phải là họ, nhưng họ lại sợ đến run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt.

Còn Trần Đức rất bình tĩnh, thậm chí không hề hoảng sợ chút nào, chút hồn lực dao động đó vần không chạm đến khiến anh sợ hãi.

Chỉ nhìn chằm chảm bằng ánh mắt lạnh như băng, cùng lúc đó, kiếm Long Ngâm nổi lên trong tay, lát sau, bảy tám người đã đi đến trước mặt Trần Đức, bao vây chặt lấy anh, sợi xích trong tay xoay vù vù như mái chèo chân vịt rồi sau đó chuẩn bị vung đến.

“Đợi đã”, đúng lúc này, bổng nhiên, một tiếng quát nhẹ vang lên, Hoa Linh Vy che mặt bỗng lên tiếng, đôi mắt sáng long lanh nhìn sang Chu Tu: “Chu tư pháp, chuyện hôm nay bẳt nguồn từ tôi, không liên qua nhiều lắm đến anh ta, xin Chu tư pháp rộng lượng khoan hồng”.

“Tôi thay mặt anh ta xin lỗi anh”.

Giọng Hoa Linh Vy rất u lạnh, kế cả đối diện với Chu Tu cũng không thay đổi nhiều.

“Còn về tổn thất của khách sạn, sự việc đã bắt nguồn từ tôi, đương nhiên tôi sẽ bồi thường, lần đầu anh ta đến thành Thông Thiên, vẫn chưa hiếu gì, tôi cảm thấy đừng làm khó anh ta thì hơn, anh nói xem, Chu tư pháp?”

Hoa Linh Vy bỗng lên tiếng, nha hoàn, nô bộc chấp kiếm bên cạnh cô ta và Mạc Ly Tiêu cùng những người trong phòng đều ngẩn người!

Cái quý gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK