Mục lục
Bát Gia Tái Thế - Trần Đức (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Đức tiếc nuối.

“Anh đừng có mà đòi hỏi”.

Linh Lung nói: “Anh tưởng hoa u Minh là gạo nấu cơm hả, trải đầy sàn nhà? Trình Võ có được nó, không biết là chó táp phải mấy chục con ruồi gì rồi đấy”.

“Cũng đúng”.

Trần Đức gật đầu, nếu ai cũng có thì còn gì là chí bảo nữa?

Trần Đức đảo mắt về phía Lục Sơn Quân, hơi ngạc nhiên vì sau khi chết, tên đó trực tiếp hóa thành một con cọp lớn màu đen pha trắng, cả người như ngọn núi, có thế nói là khổng lồ.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một linh thú huyễn hóa thành người, khó trách hỏi kinh ngạc.

Một lát sau, Trần Đức quay lại vẻ ngoài bình thường, nói với Đệ Ngũ Hiên vẫn còn chìm trong sự rung động: “Cậu, số tử linh thạch và đan dược này cho cậu, còn vài cái xác nữa, bọn họ muốn hút linh khí của cậu mà, ha ha, cậu cứ hấp thu hết khí huyết của họ, cũng bổ béo!”

Đệ Ngũ Hiên bình tĩnh lại, cố gâng đè nén sự rung động trong lòng: “Được, cậu sẽ làm ngay!”

Sau đó, Đệ Ngũ Hiên quả quyết hấp thu hết khí huyết, nguyên khí, linh khí của bọn họ.

Trần Đức thì kêu gọi Ly Hỏa, nướng con cọp lớn kia chín, vài phút sau, mùi thơm đã lan ra khắp nơi, trỏng cực kỳ hấp dẫn.

“Cỏ, cắt nó ra cho tôi”.

Trần Đức liếc sang Bạch Tĩnh Vân, không hề khách sáo ra lệnh.

Anh không giết chết Bạch Tĩnh Vân đều vì lúc bọn Trình Võ muốn ra tay thì cô ta đã ngăn lại, xem như cứu được một mạng của anh và Đệ Ngũ Hiên.

Nhưng Bạch Tĩnh Vân cũng không phải tốt lành gì, không ít lần chỉ tay năm ngón với Đệ Ngũ Hiên, ra lệnh cho ông như người hầu.

Bây giờ, tất nhiên Trần Đức sẽ không khách sáo với cô ta.

“Được…”

Bạch Tĩnh Vân khẽ cắn môi, tuy là không muốn nhưng vẫn đi tới, bât đầu cât con cọp, bày ra đĩa đưa tới trước mặt Trần Đức.

Trân Đức mặc kệ cô ta, vừa uống rượu vừa ăn thịt hổ.

Khỏi phải nói, ăn ngon lầm.

Bên kia, biết rõ con cọp trước mặt là người đồng hành với mình nhưng Bạch Tĩnh Vân vẫn không nhịn được nuốt nước miếng, chịu thôi, mùi thơm nức mũi thế này, màu thịt óng ánh, nhìn thôi cũng thấy thèm!

“Lấy ăn đi!”

Trần Đức quăng một miếng thịt vào tay Bạch Tĩnh Vân.

Bạch Tĩnh Vân sửng sốt, sau đó há miệng cân một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK